Lăng Mạt Mạt vén chăn lên, lấy áo khoác mặc vào, chạy thẳng đến phòng ngủ của anh.
Cũng may anh không khóa cửa, Lăng Mạt Mạt liền mở cửa ra.
Bên trong phòng đèn ngủ mờ nhạt, người đàn ông nằm trên giường không nhúc nhích.
Lăng Mạt Mạt đến gần, nhìn thấy mặt anh tái nhợt đến dọa người, hô hấp rất nặng nề, cái trán nhíu thật chặt, giống như rất khó chịu.
Lăng Mạt Mạt nhẹ nhàng giơ tay lên, sờ trán anh, phát hiện rất nóng.
Trong lòng cô không nhịn được đau đớn, nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, gọi hai tiếng tên của anh, anh cũng không phản ứng.
Lăng Mạt Mạt vội vàng chay đến phòng rửa tay cầm khăn lông thấm ướt nước đá, vắt khô, quay lại mép giường, nhẹ nhàng đặt lên trán của anh.
Tiếp xúc với nước lạnh, anh giống như dễ chịu hơn một chút, ánh mắt mở ra một lát, lại ngủ mê man, anh còn lầm bẩm rất nhỏ.
Tình cảnh của anh như thế, nhất định phải uống thuốc.
Lăng Mạt Mạt quay về phòng ngủ của mình, cầm thuốc và nước ấm.
Anh hôn mê bất tỉnh, Lăng Mạt Mạt không còn cách nào khác đành phải mớm thuốc, cô suy nghĩ một chút, lấy thuốc cho vào trong miệng của mình, cô cúi đầu, chạm vào môi anh, dùng đầu lưỡi đem thuốc đẩy vào trong miệng anh.
Sau đó cô ngẩng đầu, uống một hớp nước, một lần nữa chạm vào môi anh, đưa nước vào trong miệng anh.
Lý Tình Thâm bị bệnh đến thất điên bát đảo, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, mãi cho đến khi anh nằm mơ thấy Lăng Mạt Mạt tươi cười hôn môi của anh, cả người anh giật mình, lại cảm thấy chân thật như vậy.
Anh muốn xem đây rốt cuộc là thật, hay là mộng, nhưng anh hữu tâm vô lực (có lòng mà không có sức), làm thế nào cũng không mở mắt ra được.
Là mơ đi.
Chỉ có ở trong mơ, cô mới có thể cười ngọt ngào hôn anh như vậy.
Giấc mơ này, thật tốt.
Trong lòng anh suy nghĩ, không đành lòng mở mắt ra, mặc cho mình trầm luân ở trong mộng, tiếp tục nụ hôn này.
Lăng Mạt Mạt đợi anh đem thuốc nuốt xuống, liền từ từ rút đầu lưỡi của mình ra khỏi miệng anh.
Vậy mà vừa lui ra được một nửa, cô cảm giác được có một lực lượng rất lớn, ngay sau đó cô bị đặt dưới giường mềm mại.
Không đợi Lăng Mạt Mạt kịp phản ứng, đầu lưỡi nóng bỏng của anh thật chặt quấn vòng quanh đầu lưỡi cô, xâm nhập vào trong miệng cô.
Bởi vì anh bị ốm nên đôi môi hơi khô, mạnh mẽ đè ép đôi môi cô, trằn trọc mút.
Nụ hôn này, không có dấu hiệu nào dừng lại.
Anh mạnh mẽ đè lên người cô, làm cô không có cách nào nhúc nhích.
Nụ hôn của anh càng ngày càng dùng sức, lúc cô cảm giác được đau đớn, mới ý thức được đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì, theo bản năng cô giơ tay lên, muốn đẩy anh ra, nhưng ai ngờ nụ hôn của anh lại sâu hơn, càn rỡ hơn.
Lăng Mạt Mạt dần dần mất khí lực, tay để trên ngực anh, mềm nhũn rơi xuống.
Ánh mắt cô dần trở nên mê ly, hoảng hốt.
Mà nụ hôn của anh, cũng dần trở nên dịu dàng hơn.
Có một cỗ tê dại truyền khắp toàn thân của hai người.
Lý Tình Thâm nghĩ là mình đang nằm mơ, hôn hết sức chuyên chú nghiêm túc, không chỉ chính anh mê say mà còn cả cô nữa.