Tô Thần bỗng cảm thấy sau lưng chợt lạnh, chỉ nở một nụ cười đầy ý vị với Lý Tình Thâm: “Cậu nghe ai nói vậy.”
“Nghe ai nói không quan trọng, quan trọng là, nếu như tôi nhớ không lầm thì Tô Thần cậu đã có hôn ước.” Hình như tâm tình Lý Tình Thâm rất tốt, từ từ giơ tay lên, vỗ vỗ bả vai Tô Thần, nói: “Nhưng mà có một chuyện kì lạ là mấy ngày nay nghe nói cậu đi từ hôn, tại sao bây giờ lại thành sắp kết hôn rồi?”
Trong nháy mắt sắc mặt Tô Thần trở nên có chút không nhịn được cười, anh bóp tắt khói, lui về phía sau hai bước, cười lấy lòng với Lý Tình Thâm, sau đó mở miệng, gọi một tiếng: “Cậu.”
Lý Tình Thâm định thần nhìn chằm chằm Tô Thần, giọng nói cực kì dịu dàng: “Tôi như vậy là sao? Nhìn sắc mặt không được tốt, có phải là không thoải mái hay không? Có muốn gọi điện thoại cho Tần Thánh đến đây nhìn một chút hay không?”
Tính tình Lý Tình Thâm càng tốt, đáy lòng Tô Thần càng chột dạ, chỉ có thể cười theo, một chữ cũng không nói.
Lý Tình Thâm từ từ đứng lên, đi về phía Tô Thần, Tô Thần nhìn Lý Tình Thâm từ từ đến gần mình, cuối cùng không nhịn được mở miệng cầu xin tha thứ: “Tình Thâm, anh em tốt, tôi sợ cậu rồi, tôi thừa nhận, tôi với Lăng Mạt Mạt một chút quan hệ cũng không có, có được chưa?”
Tô Thần biết mình đang một tay tự biên tự diễn nên cũng không diễn nổi nữa.
Người khác không biết, nhưng người trong tập đoàn Bạc Đế đều có thể biết, Tô Thần anh có vị hôn thê, chính là Cẩm Thu, từ nhỏ đã định hôn ước.
Tô Thần anh từ nhỏ là đứa bé được Tô gia nhận về nuôi, nên cũng không có một chút quan hệ huyết thống, có thể kết hôn với Cẩm Thu. Cho nên khi tập đoàn Bạc Đế ủy thác trách nhiệm nặng nề cho anh, thì tự nhiên cũng phải cần có thứ để ràng buộc anh. Và đương nhiên tiểu công chúa của tập đoàn Bạc Đế chính là người thích hợp nhất, nhưng vị công chúa này thích thiếu gia của Tịch gia còn tập đoàn Bạc Đế thì lại nam nhiều hơn nữ, cuối cùng chỉ có thể chọn nhị tiểu thư Cẩm Úc.
Dĩ nhiên việc không kết hôn cũng không phải là không thể, ban đầu bọn họ cũng có ước định, nếu như cả hai đều có người trong lòng, sẽ có thể thương lượng để từ hôn.
Sở dĩ anh nói Lăng Mạt Mạt len lén ghi danh kết hôn, không phải vì tìm kiếm thông tin sao.
Nhưng ai ngờ, vẫn bị Lý Tình Thâm biết.
“Tình Thâm, cậu đừng tức giận, nếu cậu biết rồi, thì tôi cũng không còn gì che dấu nữa, nói thật ra thì tôi muốn làm một chút chuyện để tác hợp cho hai người.” Tô Thần nghĩ, thật may là mình đã khám phá ra một ít chuyện, nên bây giờ có thể dời đi lực chú ý của Lý Tình Thâm, nếu không việc mình đùa Lý Tình Thâm xoay như chong chóng trong thời gian qua, nhất định sẽ bị anh ta ngược cho chết đi sống lại, vì vậy, Tô Thần tựu nhanh chóng nói hết những gì mình đã biết: “Tôi biết rõ trong lòng Lăng Mạt Mạt có bóng ma. Vì vậy tôi sợ khi cậu về nước, thổ lộ với cô ấy sẽ nhận lại lời từ chối. Vì vậy, bất đắc dĩ lắm tôi mới đưa ra kế sách này, sau đó tôi lừa cô ấy nói là cần một người bạn gái để che mắt mọi người. Không ngờ là cô ấy lại ngu ngốc mà đồng ý.”
Tô Thần bị ánh mắt nghiêm nghị của Lý Tình Thâm, lập tức nhanh chóng phản ứng nói: “Không phải ngây ngốc, là rất thiện lương, rất hiền lành nên mới đồng ý giúp tôi.”
Lúc này nét mặt Lý Tình Thâm mới chuyển tốt một chút, Tô Thần vội vàng nói tiếp: “Sau đó chính là những chuyện cậu thấy, ngày đó ở trong biệt thự, thật ra lúc đó tôi nói như vậy là bởi vì...”