“Anh nói xem, em thật sự không phải là cô gái tốt, có đúng hay không? Tình yêu là một với một, nhưng em lại đồng thời yêu hai người, cho nên ông trời nhất định trừng phạt em, để em ngay cả một người cũng không có được.”
Lăng Mạt Mạt còn muốn nói tiếp, nhưng môi của cô đột nhiên bị Lý Tình Thâm ngăn lại.
Lăng Mạt Mạt nhắm mắt lại, cánh môi của cô vì sự đụng chạm của anh mà trở nên run rẩy, cô không biết anh hôn cô là đại biểu cho điều gì, nhưng cô lại vô lực đẩy ra.
Thật ra cô cũng không muốn đẩy anh ra, có lẽ đây là lần cuối cùng bọn họ hôn nhau, cô muốn mình tiếp nhận nó, cảm nhận nó cho thật tốt.
Từ nay về sau, cô có thể nhớ kĩ nó, là Lý Tình Thâm hôn cô như vây, cho dù cô có nằm mơ, cũng sẽ không cảm thấy mơ hồ.
Lăng Mạt Mạt nghĩ đi nghĩ lại nước mắt liền rơi xuống, theo gò má của cô, một đường trượt đến bốn cánh môi đang quấn lấy nhau của anh và cô.
Mùi vị mằn mặn lan tỏa tỏng khoang miệng hai người.
Cơ thể Lý Tình Thâm căng thẳng, gắt gao nắm chặt tay Lăng Mạt Mạt, tiếp tục điên cuồng mà chuyên chú hôn cô.
Tình như lửa, yêu như củi, một khi bùng cháy thì khó mà dập tắt.
Lý trí của hai người dần dần phiêu tán.
Đầu lưỡi Lý Tình Thâm nóng bỏng vòng quanh đôi môi ẩm ướt của cô, giống như một con rắn, liều mạng chui vào trong miệng cô, làm miệng của cô chống đỡ đến căng ra, chọc cho khóe môi cô có chút đau đớn.
Lăng Mạt Mạt cảm thấy nụ hôn này rất quen thuộc, giữa đêm khuya, cũng có một người đàn ông từng hôn cô như vậy, là mơ sao?
Lý Tình Thâm không ngừng mút thỏa thích, làm cô miệng đắng lưỡi khô, ngay cả sức để hô hấp cũng không còn, thậm chí còn đem cả trái tim nho nhỏ của cô kéo lên cuống họng, giống như đầu lưỡi nóng bỏng của anh có thể đến gần với trái tim miềm mại của cô.
Trong lúc Lăng Mạt Mạt cảm thấy máu trong người mình như muốn chảy ngược, tỏng đầu cô chợt nổ tung.
Cô nghĩ đây không phải là mơ, cô thật sự đã từng trãi qua, là Enson, Enson đã từng hôn cô như vậy!
Một đêm đó, cô còn đặt cho nụ hôn này một cái tên———— nụ hôn sâu!
Nhịp tim của Lăng Mạt Mạt chợt đập nhanh hơn.
Tại sao Enson và Lý Tình Thâm lại cùng hôn cô như vậy?
Trong đầu Lăng Mạt Mạt hỗn lọa vô cùng, cô cảm thấy cơ thể của mình bởi vì hôn, mà trở nên nhẹ nhàng, ý thức dần trở nên mơ hồ, thậm chí đến lúc cô cảm thấy hít thở không thông, Lý Tình Thâm mới từ từ buông cô ra.
Ánh mắt của Lăng Mạt Mạt vẫn còn hoảng hốt, ngón tay vòng sau cổ Lý Tình Thâm nhẹ run rẩy, thoạt nhìn giống như đang sợ hãi.
Lý Tình Thâm dịu dàng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, giọng nói bởi vì vừa hôn mãnh liệt mà trở nên càng gợi cảm cùng tình sắc, “Mạt Mạt, có một loại độc thân, chỉ vì chờ đợi một người!”
Những lời này, giống như là chủy thủ hung hăng gõ vào đầu Lăng Mạt Mạt, làm cô triệt để thức tỉnh!
Những lời này, cô nhớ, nhớ khắc cốt ghi tâm, đây là chữ kí trên wechat của Enson