Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 745: Nhật ký đại thần cầu hôn (15)



“Trong giấc mơ cảm nhận của anh, là cùng người phụ nữ yêu quý kết hôn, sau đó sinh con, không nhất định phải nam nữ đủ đầy, nhưng phải có con cái chăm sóc, nếu có lòng tham một chút, như vậy tốt nhất có thể sinh hai đứa, một nam một nữ ừm, nếu có lòng tham hơn một chút, tốt nhất là tổ hợp anh trai và em gái, con trai à, cao cao lớn lớn, đẹp trai sáng sủa chút, có trách nhiệm có gánh vác, con gái à, lanh lợi đáng yêu chút, thỉnh thoảng tùy hứng chút cũng không sao, dù sao mọi người trong nhà đều cưng chiều con bé, chính là muốn nuôi dưỡng như một nàng công chúa sau đó cho con gái mua thật nhiều quần áo đẹp, em mang bọn nhỏ đi dạo phố, giống như một người lớn nhỏ, đùa giỡn chơi điện thoại ở một bên, thỉnh thoảng vẻ mặt sẽ không kiên nhẫn cau mày thúc giục em và con gái nhanh lên một chút, con gái thử một bộ quần áo lại một đồ, mỗi một lần đều chạy đến trước mặt anh trai, hỏi xem đẹp không, con trai mở miệng nói xấu muốn chết, đáy mắt lại mang theo ánh nhìn nuông chiều, ừm, đương nhiên quan trọng nhất là, cho dù đi đến nơi nào, người người thấy con của chúng ta, đều khen xinh đẹp.

Khi tới mùa xuân, anh lái xe mang em và bọn nhỏ đi dạo chơi ở vùng ngoại ô, con trai sẽ trông nom con gái đi lấy nấm Lactarius*, bắt bươm bướm, còn anh và em thì sao? Liền nhân dịp rảnh rỗi này, lén nằm trên bãi cỏ xanh mướt, hôn môi triền miên, sau đó bị con gái lén chạy về nhìn thấy, em đỏ mặt vùi đầu vào trong ngực anh, con trai lại bình tĩnh mím môi, dắt em gái rời đi, thối tha để lại một câu, ba mẹ hai người tiếp tục.

(*) Nguyên gốc là 蘑菇 - ma cô.

Đến mùa hạ, anh mang mọi người đi bờ biển nghỉ mát, em bôi kem chống nắng cho con gái, anh bôi cho em, sau đó chúng ta cùng gọi con trai con gái đi bơi lội.

Đến mùa thu, chúng ta có thể đi dã ngoại thiêu nướng, khi vận khí tốt (may mắn), mưa sao băng sẽ nhiều nhất, dựng một cái lều, cầu nguyện với sao băng, sau đó con trai con gái không chịu được, đã ngủ mất, anh và em, liền nhìn bầu trời đầy sao, yên lặng chấp nhận nguyện vọng một đời một kiếp, đương nhiên còn nói đến con trai con gái chúng ta lớn lên khỏe mạnh.

Đến mùa đông, tuyết rơi nhiều, chúng ta làm một gia đình người tuyết, hai cái lớn, hai cái nhỏ, một cái lớn là em, cái còn lại là anh, một cái nhỏ là anh trai, cái còn lại là em gái.”

Giọng nói của Lý Tình Thâm rất êm tai, chậm rãi kể nhiều đến đây, rất có cảm giác hình tượng và mộc mạc, Lăng Mạt Mạt nghe có chút mê mẩn, cô cắn chiếc đũa, nhịn không được cong khóe môi.

Lý Tình Thâm nói xong, ánh mắt ấm áp nhìn người con gái hơi mất hồn, giống như một màn một màn như vậy, đều đang xảy ra.

Thật lâu sau, Lý Tình Thâm nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Ha ha, Mạt Mạt, có phải rất tốt đẹp hay không?”

Lăng Mạt Mạt cũng nhẹ nhàng cười ra tiếng theo, lảm nhảm một hơi, nói: “Suy nghĩ của anh thật đẹp!”

Đáy mắt Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, mang theo ánh sáng rực rỡ nồng đậm, anh nhún vai, nói: “Mạt Mạt, anh cảm thấy đời này ước mơ không thể tưởng tượng nhất của anh đều đã đến được, những thứ này dựa vào số mệnh của anh mà nói, có lẽ ước mơ này thật sự có khả năng trở thành hiện thực, vợ yêu ở bên, trai gái đủ đầy.”

Lăng Mạt Mạt chớp mắt một cái, hỏi: “Ước mơ không thể tưởng tượng nổi nhất của anh, là cái gì?”

Lý Tình Thâm cười cười, không trả lời, cúi đầu, ăn cơm, sau một lúc lâu, anh ngẩng đầu, nhìn người con gái đang yên lặng ăn canh, nói: “Em.”

“Hả?” Lăng Mạt Mạt kinh ngạc hỏi lại.

Lý Tình Thâm không có chút không kiên nhẫn nào nói: “Anh nói, ước mơ không thể tưởng tượng nổi của anh, là em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.