Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 8: Tôi phải kết hôn (8)



Lăng Mạt Mạt đứng trước cửa phòng hít sâu một hơi, thật vất vả mới có thể đè xuống sự bất an trong lòng. Vừa bước vào phòng, liền nghe thấy phía sau có tiếng " cạch" đóng cửa. Cô không nhịn được rùng mình một cái, không thể ngăn sự hoảng hốt trong lòng.

Trong phòng hết sức yên tĩnh, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của đèn phát ra. Lúc đầu mới bước vào phòng, xung quanh chỉ là một mảng tối đen, Lăng Mạt Mạt cũng không thấy gì, nhưng lúc này, cô đã có thể nhìn rõ bài trí bên trong phòng, dùng từ tráng lệ, rực rỡ cũng không đủ để diễn tả.

Tại cửa sổ sát đất, một người đàn ông đứng đó, bóng lưng cao lớn, toàn thân mặc quần áo màu trắng đơn giản, vừa cao quý, nhưng cũng rất thanh nhã.

Trước mặt anh là cảnh đêm kiều diễm của thành phố X, những tòa nhà cao, cây cầu bắt qua, hàng ngàn ngọn đèn nhiều màu sắc khác nhau, phồn hoa rực rỡ.

Lăng Mạt Mạt chỉ nhìn thoáng qua, đã cảm thấy tâm run lên, cúi đầu theo bản năng, trong lòng thầm nghĩ: Rốt cuộc người đàn ông này là người như thế nào, mà chỉ cần bóng lưng thôi, cũng đủ để cho cảnh đêm thành phố X trở thành nền.

"Enson" Lăng Mạt Mạt đi đến cách chỗ người đàn ông khoảng 5 m, cung kính mở miệng: " Chào anh!"

Người đàn ông vẫn đưa lưng về phía cô như trước, không có quay đầu lại.

Trong phòng thật yên tĩnh, tiếng hít thở của hai người, đều nghe thấy rõ ràng.

Lăng Mạt Mạt cúi đầu đứng ở đó hơn nửa buổi, phát hiện một chút dấu hiệu người đàn ông này để ý tới mình cũng không có, dù trong lòng bất ổn, đôi mắt vẫn vụng trộm thoáng nhìn người đàn ông trước mặt, hạ quyết tâm tự giới thiệu: " Tôi tên là Lăng Mạt Mạt".

Người đàn ông nghe cô nói đến tên, ngón tay nâng ly trà khẽ rung, chất lỏng bắn ra tung tóe, rơi vào ngón tay trắng nõn của anh, nóng bỏng.

Ở trong phòng, cô mạnh mẽ đạp vào ngực anh, trong khi cô mở miệng, anh đã biết cô là Lăng Mạt Mạt.

Nhưng nghe chính miệng cô nói ra tên mình, anh lại vô cùng hốt hoảng .

Song anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẫn không quay đầu lại như trước.

"Lăng tiểu thư đi đến nơi nào, cũng đều thích mang theo hung khí sao?."

Lăng Mạt Mạt học âm nhạc, hàng năm đều nghe rất nhiều gingj ca tốt, nhưng mà tiếng nói của người đàn ông này lại cực kì dễ nghe.

Như hàm ý trong lời nói của anh cũng rất ràng, đây là châm chọc lúc cô dùng giày cao gót đánh anh.

Quả thật, tổng giám đốc Enson của công ty giải trí âm nhạc SE tìm cô là vì mục đích báo thù.

Phía sau lưng Lăng Mạt Mạt dổ ra một tầng mồ hôi, một câu nói của Enson có thế khiến cô mất đi tất cả, huống chi, thân cô bây giờ còn đang lâm vào đường cùng, vốn định phá vỡ quy tắc ngầm để tự cứu lấy mình, nhưng không ngờ càng dồn chính mình vào đường cùng.

Thân thể Lăng Mạt Mạt run rẩy theo bản năng, tròng mắt đảo liên tục, nghĩ, có lẽ mọi chuyện chưa đến mức không thể quay đầu lại, ít nhất anh không có trực tiếp bóp chết cô, vẫn còn đứng ở chỗ này nói chuyện cùng cô.

Nhất thời, Lăng Mạt Mạt siết ngón tay, nhỏ giọng giải thích: "Enson, tôi cũng không phải cố ý,lúc đó ngài giữ tôi, tôi cho rằng mình sắp chết nên mới đánh lại...".

"Mục đích", người đàn ông phun ra hai chữ ngắn ngọn, ngắt lời Lăng Mạt Mạt.

Cô sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu, làm sáng tỏ: " Tôi không có mục đích, tôi không có mang theo máy ghi âm, cũng không có cầm camera siêu nhỏ, tôi cam đoan sẽ không tiết lộ truyện này ra ngoài."

Tuy rằng cô thực sự có mục đích, nhưng bây giờ bảo toàn mạng sống vẫn quan trọng hơn, chỉ cần anh không truy cứu việc cô lấy giày cao gót đánh anh, cô đã cảm tạ trời đất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.