Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 207: Dục vọng đột nhiên kéo tới



Lan Khê cố gắng đè nén cơn thống khổ lại, mặt tái nhợt xem ra có chút điềm đạm đáng yêu.

—— Không chỉ là phong cách, thậm chí cả màu sắc cũng rất giống, cô giải thích như thế nào? Trùng hợp? Ngoài ý muốn? Có ai sẽ tin cô chứ? ?

Tay cầm chụột của cô run run, cô buông nó ra, có chút chán nản dựa vào bên giường.

Cảnh này không khỏi làm cho Kiều Khải Dương cảm thấy đau lòng.

"Lan Khê, " Anh cố làm cho mình bình tĩnh, đưa tay vỗ nhè nhẹ vào mặt của cô, "Em đừng tức giận nữa, chẳng lẽ em không cảm thấy chuyện này rất kỳ hoặc sao? Anh tin em sẽ không nhớ nhầm, vậy còn người của bộ phận kỷ thuật tại sao lại chối những lời mà mình từng nói? Còn nữa, nguồn gốc của ý tưởng này, chẳng lẽ thật sự không phải là trùng hợp?"

Một lát sau, Lan Khê mới thoát khỏi sự thống khổ, ngước mặt lên, vô dụng nhìn anh ta một cái, lúc này mới bắt đầu cẩn thận suy tư về những chuyện đã xảy ra.

"Kiều Khải Dương, tôi không hiểu ý của anh, ý anh là có người hãm hại tôi sao?" Cô nói bằng chất giọng yếu đuối, hỏi tiếp một câu nữa, "Còn nữa, nếu như đối phương thật sự muốn kiện, vụ án này sẽ được thẩm ký ở Mỹ hay ở Trung Quốc? Kết quả nghiêm trọng nhất sẽ là như thế nào?"

Về mặt kiến thức thì cô vẫn còn thiếu rất nhiều, thật ra thì cái mà cô muốn hỏi nhất chính là, có thể bị phạt không? Có phải về sau khi cô cõng trên người cái án này, thì cô sẽ không thể làm một nhà thiết kế nữa?

"Lan Khê!" Kiều Khải Dương cau mày, bưng lấy mặt của cô, "Em nghĩ theo chiều hướng tốt có được không? Anh hỏi em vấn đề này, để em đề phòng thôi, em đừng có bị những lời trước đó của anh hù sợ!"

Mắt Lan Khê run rẩy, sắc mặt tái nhợt, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng tránh ra khỏi tay của anh, hai cánh tay quấn một vòng ôm chặt mình lại.

"Tôi nhớ anh của mình." Cô run rẩy nói.

Cô rất muốn Mộ Yến Thần nhất là khi xảy ra chuyện như thế này, trong đầu cô đều là hình bóng chói lọi của anh.

Trong mắt Kiều Khải Dương thoáng qua chút đau đớn, phất nhẹ một cái, một lát sau mới khàn giọng hỏi cô: "Có phải Nhan Mục Nhiễm thích anh của em không?"

Cả người Lan Khê cứng lại.

Cô gật đầu một cái: "Ừ."

"Trước kia bọn họ từng ở cùng một chỗ với nhau?" Kiều Khải Dương tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao lại chia tay?"

Lan Khê gối đầu vào đầu gối nhẹ giọng nói: "Bốn năm trước bọn họ đã từng lấy thân phận vị hôn phu của nhau để xuất hiện, sau này Nhan Mục Nhiễm đi theo anh ấy đến Mĩ, tôi cũng không biết bốn năm nay bọn họ chung đụng với nhau như thế nào, nhưng Mộ Yến Thần nói với tôi rằng bọn họ chưa từng sống chung với nhau."

Kiều Khải Dương chê cười: "Anh ta nói gì em cũng tin?"

"Đương nhiên là tôi tin!" Lan Khê ngước mắt, ánh mắt sáng trong.

Kiều Khải Dương bình tĩnh nhìn cô thêm mấy giây, cũng lười cùng cô tranh chấp về vấn đề này, ánh mắt đầy chán nản, sau đó khàn giọng nói: "Mới sáng sớm là em đã ra khỏi phòng, vẫn còn chưa có ăn gì, em có muốn gọi ít đồ ăn không?"

Trong lòng Lan Khê vô cùng phiền muộn, chỉ chốc lát sau cô lại không cam lòng mà xông tới, lần nữa quỳ xuống tìm kiếm cụ thể bản thiết kế của M&R . Cô không tin....Cô thật không tin thành quả khổ cực bấy lâu nay của cô lại bị người dán lên nỗi nhục này, lại càng không cam tâm khi về sau mình sẽ phải mang cái tội danh sao chép bản thiết kế, không thể tiếp tục làm công việc này được nữa!!

Kiều Khải Dương nhìn cô, trong lòng cũng bị cô làm cho rối loạn, nhưng không vì những thứ đó mà bận tâm, anh gọi điện kêu thức ăn, sau đó tiếp tục dựa vào cái tủ ở đầu giường, cùng tìm với cô.

Một lúc sau có người gõ cửa.

"Anh đi mở cửa." Kiều Khải Dương vỗ vỗ đầu của cô, nói thật nhỏ, "Em cũng đổi chỗ đi, ngồi lên ghế đi đừng có quỳ như vậy nữa."

"Tôi không đói bụng."

"Vậy cũng phải ăn một chút."

Phục vụ đẩy xe thức ăn vào trong xong liền đi ra ngoài, Kiều Khải Dương đưa tiền boa xong liền cầm lấy chén múc canh, cầm khăn ăn lên vừa lau tay vừa nhìn cô nói: "Em có muốn ăn cái gì lót dạ không?"

Sắc mặt Lan Khê rất trắng, quay sang nhìn anh ta cảm kích rồi lắc đầu, tiếp tục chú ý vào những trang web.

Thật ra thì bụng cô đã sớm đói đến nỗi kêu lên, chỉ là cô không muốn ăn gì cả.

Nhưng tra tới tra lui, kết quả lại làm cho cô càng ngày càng thất vọng, đến cuối cùng ngay cả cô cũng không thể giải thích được. Điều duy nhất có thể nói chính là "Không phải như thế" trong lòng cô so với ai khác rất rõ ràng, không phải như thế!

Nhưng trừ trong lòng cô biết mình không phải như vậy, thì còn có ai có thể làm chứng cho cô đây?!

Điện thoại di động trong túi xách rung lên.

Lan Khê đứng dậy đi nghe điện thoại, lúc này mới cảm thấy đầu gối bởi vì quỳ đã tê rần lên.

Kiều Khải Dương nhàn nhạt liếc cô một cái, chú ý đến vẻ mặt của cô, rất rõ ràng sự biến hóa trên khuôn mặt của cô, lúc mới bắt đầu thì cô còn bình tĩnh để nói chuyện, nhưng đến cuối cùng thì lại bắt đầu kích động, kích động đến không thể ngăn lại được.

"Ông đủ rồi! Nếu như thật sự cảm thấy cần một người ngoài đứng ra chịu trách nhiệm thì ông cứ bảo bọn họ kiện đi! Tôi đã nhìn thấy được bức thư của luật sự Hàm, tôi cũng tuyệt đối không phủ nhận, không phải tôi làm thì đừng có hòng mà vu oan cho tôi! Anh tôi là người sáng lập ra DiglandYork, nếu cần một người gánh chịu hậu quả, mà các người lại sợ, thì tôi sẽ gánh!!"

Cúp điện thoại, Lan Khê chịu đựng sự chua xót, nằm lên trên giường mở TV lên.

Đây là thời gian phát sóng tin thời sự, trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên phát ra những tiếng động huyên náo làm cho Kiều Khải Dương không khỏi dời lực chú ý lên phía trên, trên đó hầu như là tin tức buôn bán trong nước, hạng mục bờ biển của DiglandYork xảy ra chuyện ngoài ý muốn không khỏi làm cho mọi người gièm pha, mắt thấy hình của Mộ Yến Thần ở trên tin tức để người ta phê bình, nước mắt Lan Khê như sắp rơi ra, tay run run nắm chặt cái điều khiển TV.

Kiều Khải Dương cau mày, đoạt cái điều khiển TV lại tắt TV.

Lan Khê oán hận trừng mắt nhìn anh ta một cái.

"Những hậu quả mà anh nói em nên sớm nghĩ tới, bây giờ nhìn em thật sự rất vô dụng." Kiều Khải Dương nhàn nhạt mà nói, lạnh lùng quét mắt qua một cái, "Tới đây ăn một chút đi, nhét đầy bụng rồi thì em nói cho anh biết cách giải quyết vấn đề này, anh sẽ cùng em giải quyết.'

"Tôi không có khẩu vị." Một lần nữa cô không kiên nhẫn nói.

'Không có khẩu vị thì không ăn? Mộ Lan Khê, em cảm thấy anh ở đây phục vụ cho em là đương nhiên sao?" Kiều Khải Dương cười lạnh, "Em phát hỏa với anh làm gì? Sai lầm không phải là do anh làm ra, coi như em có bị người ta hãm hại cũng là do em không đủ thực lực mới bị người ta đùa bỡn, ở chỗ này chỉ có mình Kiều Khải Dương anh lựa chọn tin tưởng em, em còn bày ra sắc mặt như vậy với anh?"

Mấy câu đó làm cho Lan Khê phải vúi đầu, cả người khẽ run.

"Tới đây. Ăn cơm." Kiều Khải Dương lạnh giọng ra lệnh.

Lan Khê cảm thấy trong lòng mình vô cùng khó chịu, thật vất vả lắm mới chịu đựng được chua xót, đứng lên vén vài sợi tóc, ngồi ở bên giường cầm cái muỗng lên làm theo lời anh ta nói, nhét đầy bụng rồi nói tiếp.

Mắt thấy cô vừa im lặng ngồi ăn vừa khóc, nước mắt nóng bỏng rơi vào trong chén, Kiều Khải Dương cũng bắt đầu không đành lòng.

Mới vừa rồi anh nói những lời đó chỉ để công kích cô thôi, không nghĩ tới lại kích thích hơi quá.

"Em đừng khóc...." Kiều Khải Dương ngang nhiên xông qua, mắt đầu thương tiếc, lúng túng lại tận lực dịu dàng nói: "Vừa rồi anh nói sai có được không? Anh tin em sẽ không làm những chuyện như vậy? Không phải là em không có để tâm, thật ra là biết hết."

Lan Khê không nhịn được vừa chảy nước mắt vừa bật cười, khí nóng hùn hụt hung vào mắt cô, trước mắt càng thêm mơ hồ.

Cô vẫn còn đang run run, tận lực kìm nén, cố gắng duy trì để giải quyết vấn đề.

Có thể nhìn thấy được cả người Kiều Khải Dương lại tự nhiên nóng ran lên, anh cau mày, cho là do máy điều hòa không khí mở cao, cầm điều khiển lên xem. Mới vừa rồi cũng chỉ ăn một bát cháo mà thôi, trong thân thể lại giống như có thứ gì đó xao động phập phồng, sôi trào.

Sau lưng vang lên vài tiếng động nhỏ như câu dẫn làm cho anh khát vọng, anh liếc nhìn mình trong gương, cảm thấy có chút hoảng hốt, xuyên qua gương anh cũng nhìn thấy được Lan Khê cũng đang khẽ nhăn lại mày.

"Thế nào?" Mở miệng, mới phát hiện ra giọng nói của mình đã khàn đi, thắp đến đáng sợ.

"Đầu tôi hơi choáng...." Lan Khê nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương. "Không biết có phải là do tối hôm qua ngủ không ngon hay không nữa."

Kiều Khải Dương ngưng mắt nhìn mấy sợi tóc vung ra của cô, nằm ở bên phần tai trắng nõn mềm mại rất là mê người, anh càng nhìn thì lại càng phát run, khát vọng ở trong cơ thể càng lúc càng lớn, đột nhiên cảm thấy cư nhiên mình TMD lại phát tình, loại chuyện như vậy lại có loại ý nghĩ này.

"Vậy em nghỉ một lát, nếu buổi chiều bên kia có chuyện thì anh sẽ gọi em." Anh khàn giọng nói.

Vừa dọn dẹp xe thức ăn, vừa ngước mắt, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của cô.

Thú tính trong lòng Kiều Khải Dương nhanh chóng lan tràn, không nhịn được đưa tay tới nhẹ nhàng chạm vào mặt của cô, khàn giọng hỏi: "Nhức đầu?"

Vừa sờ vào liền phát hiện, mặt của cô cũng nóng đến đáng sợ!

Lan Khê đè nén nỗi sợ xuống, trong tròng mắt mang theo một tia mê ly ngẩng đầu, giải thích: "Không có sao....Lát nữa sẽ tốt thôi."

Nhưng anh lại không tốt lên đươc.

Kiều Khải Dương cảm giác mình nhất định điên rồi, bởi vì anh lại kéo tay của cô, cúi người hôn vào mặt của cô, mặc dù Lan Khê giống như bị chạm điện không ngừng trốn ra, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được làn da mềm mại như chuồn chuồn lướt nước của cô: "Lan Khê..."

Lan Khê cau mày: "Kiều Khải Dương anh muốn làm cái gì?"

Kiều Khải Dương nheo mắt lại, nhéo mặt của cô khàn giọng nói: "Anh không có làm gì cả, Lan Khê em đừng trốn..."

Tất cả cứ như đang dâng trào trong trí nhớ của anh, anh chỉ mới đụng vào cô một chút là cô liền né tránh, cho dù có thể ôm hôn cô, thì cũng là do lúc đó cô không được tỉnh táo. ANh không cam lòng, một ngọn lửa nóng không ngừng kéo xuống bụng dưới, căng đau đến đáng sợ, tay anh càng nắm chặt mặt cô hơn, theo quán tính dùng sức đè cô xuống giường, cúi đầu cắn lấy cặp môi đỏ mọng của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.