Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 225-1: Không cần anh gánh vác thay tôi



Lan Khê hoàn toàn trở nên hỗn loạn.

Cô có chút không hiểu toàn bộ mọi việc đã xảy ra như thế nào, cứ trơ mắt nhìn theo bóng dáng Kiều Khải Dương đã đi xa, suy sụp ngồi xuống ở trên bậc thang.

Cô gắt gao ôm lấy mình, đột nhiên cảm thấy mình đã nợ Kiều Khải Dương một mối ân tình rất lớn.

Thậm chí cô có dũng khí muốn đảo ngược lại thời gian, để toà án lật lại bản án đầy kích động kia! Bởi vì không chỉ riêng vấn đề một bút toán gần trăm vạn tiền bồi thường kia, mà còn có danh dự, tương lai... Những thứ này, làm sao cô có thể để cho Kiều Khải Dương gánh vác thay cô đây ? !

Cô chờ cho đến buổi trưa, cả người phơi dưới ánh mặt trời trong trẻo mà lạnh lùng kia cũng không hề ấm lên được chút nào, cuối cùng phía sau cô truyền đến tiếng bước chân.

Lan Khê nuốt xuống sự chua xót trong lòng, ngoái đầu nhìn lại.

Ánh nắng cuối mùa thu trong veo như ngọc mà thật lạnh lẽo, thân hình Kiều Khải Dương tao nhã cao ngất, đôi môi đầy mị hoặc vẽ ra một nụ cười với cô.

***

Kiều Khải Dương đưa tay tắt cuộc gọi đến ở máy điện thoại di động lần thứ ba.

Đầu óc Lan Khê rối loạn, tròng mắt thoáng một chút hồng hồng, khàn giọng khẽ hỏi: "Là mẹ anh gọi phải không?"

Cô nghĩ, hiện tại nhất định Tống Mẫn Tuệ đã tức điên lên rồi.

Kiều Khải Dương nhíu nhíu mày không trả lời, tựa lưng vào ghế nhìn một bàn đầy đồ ăn, cười cười với vẻ đầy lưu manh: "Em ăn nhanh lên, để em phải chờ anh đến tận giữa trưa thật sự là hiếm có, nhưng từ nay về sau em sẽ không phải chờ đợi anh như vậy nữa. Hiện tại thừa dịp còn có thể làm chủ em hãy ăn khẩn trương, bằng không đợi đến lúc toàn bộ tiền bạc trong tay anh đã chuyển đi để bồi thường, anh cũng không còn khả năng lại mời em đến nơi đây ăn cơm nữa đâu."

Ánh mắt Lan Khê đỏ lên.

Cô hung hăng cắn một cái vào môi, nói rõ ràng: "Kiều Khải Dương, ngày mai anh hãy đi liên hệ với bên toà án để lật lại bản án, chuyện này tôi không muốn anh phải gánh vác thay tôi đâu!"

Kiều Khải Dương ngoắc ngoắc khóe miệng: "Em làm sao vậy? Đây chẳng phải là biện pháp giải quyết tốt nhất hay sao? Bây giờ em còn chưa hài lòng về vấn đề nào đây? Lan Khê, thời điểm giúp em anh đã không bàn bạc với em, em cho rằng sau khi mọi chuyện đã xảy ra rồi, anh còn phải báo cáo với em hay sao?"

Chỉ có điều anh không cần, càng không được.

"Kiều Khải Dương tôi chưa hề muốn anh giúp tôi như thế!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê tức giận đến đỏ bừng lên, "Anh làm như vậy tôi biết làm sao bây giờ? Tôi không muốn nợ anh!"

Kiều Khải Dương gật gật đầu, hai tay tao nhã đặt ở trên mặt bàn, mười ngón tay đan lại với nhau.

"Vậy vấn đề này anh hỏi em, ngược lại, nếu chuyện này là do anh trai em giúp giải quyết thì sao đây? Chẳng lẽ em cũng sẽ bài xích anh ta như vậy chứ?"

Lan Khê nhất thời nghẹn lời!

Trong ánh mắt lạnh lẽo thâm thúy của Kiều Khải Dương nổi lên một tầng hàn khí: "Em xem, có phải em cảm thấy đó là việc đương nhiên hay không, hoặc là em sẽ cảm thấy lại càng yêu thương anh ta hơn, cảm thấy anh ta có thể bảo vệ em chu đáo hơn chăng?"

"Đó là hai chuyện khác nhau, anh ấy là anh trai tôi, chúng tôi là người nhà!"

"Người nhà?" Kiều Khải Dương cười nhạo, chăm chú nhìn cô: "Lời giải thích này của em chính bản thân em cũng tin tưởng sao? Lan Khê anh nói cho em biết, trên thế giới này phàm những gì người ta có thể làm mà nhất định không so đo, không phải là người nhà, mà là người vợ."

Huyết thống cũng có sự thân thiết xa gần khác nhau, khi có quay lưng lại với nhau, nếu đúng là người mình yêu, sẽ cảm thấy rằng cho người kia bất cứ cái gì cũng đều đáng giá.

Sợ nhất là, nếu như không thể đền ơn được... cái cô cảm thấy sợ nhất chính báo đáp không đủ, lại càng sợ hơn nữa, nếu như cô muốn cũng không được.

Tỷ như, hiện tại.

Thu hồi lại ánh mắt lạnh lùng, anh cầm lấy bình rượu đỏ chỉ còn lại một nửa kia tiếp tục dốc ngược lên, uống hết.

"Kiều Khải Dương ..." Lan Khê giữ cổ tay anh lại.

Kiều Khải Dương lạnh lùng liếc mắt qua cô một cái: "Phán quyết đã được tuyên bố rồi, nguyên cáo cũng không có ý bất mãn, bị cáo còn muốn lật chuyển lại bản án cái gì chứ? Em có muốn uống với anh một chén hay không?"

Hốc mắt Lan Khê càng hồng, trong lòng đau đớn đến lợi hại.

"Kiều Khải Dương, trước hết tôi sẽ gửi trả lại anh số tiền bồi thường không thiếu một xu, còn chuyện tình cảm riêng, để sau này chúng ta sẽ nói tiếp."

Lời này như một dao đâm vào lòng Kiều Khải Dương.

Đặt ly rượu xuống, đôi mắt thâm thúy mang theo chút say ngước lên nhìn cô, bàn tay dừng lại hơi do dự một chút, rồi vươn tới chạm vào mặt cô.

"Chuyện này cứ để trôi qua như vậy đi, cứ để giải quyết như vậy, tiền bạc em trả lại hay không anh không quan tâm, chỉ có điều, cho dù sau này em không trả ân tình giữa chúng ta, anh cũng sẽ không chửi mắng em là đồ “bạch nhãn lang” (sói mắt trắng – ý nói người vô tình vô nghĩa), mọi việc đối với em đều ổn thoả là tốt rồi, được chứ?"

Trong lòng Lan Khê đau xót, cô quay mặt qua chỗ khác, không dám đối diện với ánh mắt của anh.

Lòng bàn tay ấm áp của Kiều Khải Dương thoáng rời đi, dừng một chút, anh không nhịn được nở một nụ cười lặng lẽ.

Đến bây giờ anh mới nhận ra rằng yêu đơn phương thật hèn hạ, kiểu như chỉ có một mình mình oai phong vậy.

Nhận mình là người vĩ đại ư, thật buồn nôn!

"Đi thôi, để anh đưa em về nhà trước, sau đó sẽ trở về nhà gặp mẹ anh để nghe bà chỉ giáo... " Kiều Khải Dương cười lạnh, đứng dậy cầm chiếc áo khoác lên, "Anh phỏng chừng, bây giờ em có phần không muốn nhìn thấy anh."

Khuôn mặt Lan Khê lúc đỏ lúc trắng, mơ hồ cầm lấy áo khoác, đi ra ngoài.

Mà trong một xó nhà ăn, một cô gái mang chiếc kính râm, mắt kính mầu rất đậm đang ẩn nấp nơi đó vừa chậm rãi tháo chiếc kính xuống, ánh mắt sắc lạnh quét về phía hướng bọn họ vừa rời đi, tiếp đó cô ta hạ cặp mắt xuống nhìn thoáng qua chiếc cameras nhỏ được giấu kín ở bên trong mắt kính, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên ... một cái.

***

Trước khi về đến nhà, Lan Khê còn nhận được mấy cú điện thoại.

Có Bran­da, có Kỷ Hằng, còn có cả Tiểu Kha, họ đều gọi tới để an ủi, bọn họ không biết chân tướng sự việc là như thế nào nên chỉ khuyên giải an ủi cô không nên quá quan tâm. Dù sao chuyện này là do Kiều Khải Dương gánh vác, so với việc cô phải chịu trách nhiệm hậu quả sẽ nhẹ hơn nhiều.

Nhưng chính Lan Khê lại làm sao có thể an ủi bản thân như vậy được đây?

Cô nằm ở trên ghế sofa, đầu càng ngày càng đau nhức.

Cuối cùng một cú điện thoại của William gọi tới.

"Mộ tiên sinh mới vừa lên máy bay nên không thể nhận điện thoại, chờ khi máy bay hạ cánh tôi sẽ đem chuyện này nói lại rõ ràng với ngài, Mộ tiểu thư, cô có khỏe không?" William thân thiết hỏi thăm.

Lan Khê cầm điện thoại thoáng nghẹn ngào, giọng khàn khàn trả lời: "Tôi... không tốt lắm, anh nói với anh ấy hãy mau trở về."

Nói xong câu này, đột nhiên cô cảm thấy mình cực kỳ tùy hứng.

William cũng kinh ngạc, lúng túng nói: "Tôi sẽ thông báo với Tổng giám đốc Mộ."

"Mộ tiểu thư, biến cố hôm nay có thế nào cô cũng không cần nghĩ tới, trước mắt tạm thời cứ như vậy đã, cô hãy chuyển cho tôi số tài khoản của Kiều Khải Dương, trước mắt tôi sẽ chuyển số tiền phải bồi thường cho hắn, việc này chắc hẳn cũng là hi vọng của Mộ tiểu thư chứ?"

Mắt của Lan Khê thoáng nóng lên, đau đớn, cô từ từ bám lấy ghế sofa ngồi xuống: "... Không cần, tôi đã nói rồi, tôi muốn chính bản thân mình sẽ trả lại cho anh ta."

William cười khổ: "Mộ tiểu thư..."

Lan Khê có cảm giác đầu ngày càng phát đau, cắn môi nhẹ nhàng nói: "Tôi đang chờ bên tài vụ, lát nữa khi tra được sẽ báo cho anh."

Cúp điện thoại cô bắt đầu mê man.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.