Đầu óc cô cứ hỗn loạn như vậy, thân thể mệt mỏi vì buồn ngủ , khiến cho dù chỉ ngủ một lúc, bất giác cô cũng chìm vào trong giấc mộng. Trong giấc mộng cô có chút lo sợ bất an, cảm giác không có ai ở bên cạnh mình thật không an toàn, hiện tại cô cực kỳ khát khao sự ấm áp của một người.
Hai người khi yêu nhau phải tới mức nào mới có thể đến ngay cả vật chất, tiền tài cũng đều hoàn toàn không hề so đo?
Đây chính là lời nói của Kiều Khải Dương, đó là tình cảm của người yêu sao?
Bất giác cô ngủ đến tối, bên ngoài nhà nhà đã lên đèn.
Lan Khê vừa ra ngoài để mua một ít đồ ăn rồi về nhà làm salad rau cải, không ngờ di động lại vang lên. Cô đi tới xem qua, trên mặt điện thoại lóe ra dãy số của Nhan Mục Nhiễm làm cho cô nhất thời cứng đờ.
Lần trước rời khỏi Los Angeles khá vội vàng, bọn họ đã mau chóng quên mất nhân vật Nhan Mục Nhiễm này rồi.
"Xin chào." Lan Khê lúng ta lúng túng chào một tiếng.
"Buổi tối cô có rảnh không?" Giọng của Nhan Mục Nhiễm sâu xa, như có vị ướt mặn của gió biển thổi ở bên tai.
Lan Khê nhìn xem đồng hồ, đã hơn tám giờ: "Tôi rảnh, chỉ có điều hiện tại cô tìm tôi có việc gì không? Chẳng phải là cô đang ở tại Los Angeles sao?"
"Tôi đang ở trong ngọn hải đăng của thành phố này, muốn tìm cô để tâm sự chút thôi."
"Tôi với cô chẳng có chuyện gì để nói với nhau cả."
Nhan Mục Nhiễm cười lạnh: "Không có sao? Lan Khê, chúng ta người sáng không nói lời tối, cô cùng Yến Thần ỷ vào trời cao ở xa như vậy, nên đã tùy hứng ở cùng một chỗ mà loạn luân với nhau... Đối với chuyện này tôi biết rất rõ nhưng vẫn dễ dàng tha thứ không tố giác các người. Người ngoài cũng chỉ coi các người là quan hệ anh em thân mật, hai người thực sự cảm thấy rằng mình vô tội sao? Tôi thích Yến Thần chuyện này chỉ có cô biết, cô không muốn để tôi làm ra những chuyện gì đó quá kích động chứ, cô đừng có kiểu có gan làm, lại không có can đảm chịu trách nhiệm."
Sắc mặt Lan Khê trắng bệch, tay giữ chặt lưng ghế sô pha.
"Cô chờ tôi, khoảng 20 phút nữa tôi sẽ đến."
Cúp điện thoại di động, cô lấy từ trong tủ lạnh ra chiếc hộp nhựa rồi để các thứ đã mua về rồi cất đi, xem ra tình hình này thì rốt cuộc cũng không ăn nổi thứ gì được rồi.
***
Từ một khoảng cách rất xa, gió biển thổi vào làm rối loạn mái tóc của Nhan Mục Nhiễm, chỉ còn khí chất cao quý tao nhã của cô ta là vẫn còn như cũ.
Lan Khê mặc một chiếc áo lót lông hơi mỏng, bên ngoài mặc chiếc áo choàng màu xanh lục tôn lên vóc người của cô, mái tóc dài buông trên vai, khi đi cô đã cầm theo chiếc mũ, thời điểm mang theo cô cảm thấy so với không mang sẽ an tâm hơn rất nhiều.
A... Sao đột nhiên cô có một loại cảm giác như đi ăn trộm ấy nhỉ?
Nhan Mục Nhiễm nhìn bóng dáng mảnh khảnh đi đến ngồi phía đối diện, ánh mắt chuyển động lướt trên người cô đánh giá một lúc, thoáng gợi lên ý cười: "Cô có uống chút gì không, tùy tiện gọi đi."
Phục vụ tới, Lan Khê gọi một ly nước chanh nóng, nghĩ chỉ muốn làm ấm tay mà thôi.
"... Từ lúc nào cô bắt đầu, biết tôi và Mộ Yến Thần ở cùng một chỗ?" Lan Khê không có gì lo lắng, ngước mắt nhẹ giọng hỏi một câu.
Nhan Mục Nhiễm nâng mắt nhìn cô gái nhỏ đang ngồi đối diện mình ... Đúng vậy, mặc dù có chút khí chất quyến rũ xinh đẹp, cho dù nội tâm có chút gì đó nhưng vẫn không thể thay đổi được. Vài năm nay cô xử sự khiêm tốn, trái với tính tình lạnh nhạt, nhưng sự phức tạp lại không thể thay thế được sự đơn thuần.
Nhan Mục Nhiễm ngoắc ngoắc khóe miệng: "Bốn năm trước."
Mí mắt Lan Khê giật giật, hàng lông mi dài rủ xuống: "Cũng là thời điểm cô giả vờ làm bạn gái của anh ấy... Là vì cô cũng thích anh ấy, cho nên vẫn luôn giấu diếm, không công khai chuyện này với mọi người?"
Khó trách mỗi một lần gặp mặt giữa hai người đều có một loại thù địch không tên, trong lòng cực kỳ hiểu rõ mà không nói ra.
Nhan Mục Nhiễm cười lạnh: "Chẳng lẽ cô lại cho rằng tôi là vì cô sao?"
Lan Khê hít sâu một hơi, ngước mắt nói: "Vậy hôm nay cô gọi tôi tới rốt cuộc là muốn nói với tôi điều gì?"
"Lan Khê, cô có biết cô với anh trai ở cùng một chỗ là một sự sai lầm không?" Lời nói của cô ta, ngược lại giống như là trưởng bối.
"Biết chứ." Trên mặt Lan Khê thoáng một trận xấu hổ nóng bỏng.
"Vậy vì sao cô lại vẫn muốn ở cùng với anh ấy?"
Gió biển thổi vào thật sự rất lạnh, thật lạnh đến thấu xương, hai tay cô bưng ly nước chanh, bên ngoài lạnh lẽo bên trong ấm áp, giống như giờ phút này tâm tình của Lan Khê thật xoắn xuýt, cô nói giọng khàn khàn: "Tôi không có cách nào... Có một số việc tôi biết là sai nhưng mà tôi không khống chế nổi... Anh ấy cũng biết hai chúng tôi làm như vậy là sai... Thời điểm bốn năm trước là chúng tôi quá xúc động, bất kể hậu quả ra sao, nhưng mà bây giờ chúng tôi cũng không giải thích được... Nếu ngày nào đó chúng tôi thật sự gặp được người thích hợp thì sẽ chia tay, trừ phi anh ấy nói trước rằng anh ấy không thích tôi, nếu không chúng tôi hẳn sẽ không chia tay."
Trong tiếng nói của cô có chút bi ai.
"Cô cho rằng anh ấy cũng sẽ nghĩ như vậy sao?" Nhan Mục Nhiễm hỏi lại.
Cuối cùng hiện tại cô cũng hiểu được Mộ Yến Thần muốn làm cái gì, bất quá anh cũng chỉ là thuận theo, lấy cớ này để ở cùng với cô mà thôi, nhìn bộ dáng của anh, hoàn toàn không có ý nghĩ muốn chia tay với cô!
"Cô có biết câu nói “vướng mắc càng sâu tách ra càng đau” hay không, ?" Trong mắt của Nhan Mục Nhiễm ánh lên một tia đồng tình, ôn nhu nói: "Lan Khê, cô vẫn nên nhanh chóng rời khỏi anh ấy đi, nếu không, chờ đến một ngày nào đó khi cô kịp nhận ra rằng hóa ra anh ấy cũng chỉ là muốn chơi đùa với cô mà thôi, lúc đó cô sẽ bị nhục nhã một hồi, lại phải bỏ đi thì còn đau khổ nhiều hơn nữa."
Sắc mặt Lan Khê trắng nhợt: "Cô có ý tứ gì?"
Nhan Mục Nhiễm cười yếu ớt, chỉ nhâm nhi cà phê, lặng lẽ không nói gì.
Lan Khê gật gật đầu: "Cô không nói, vậy tôi sẽ đi... Tôi biết cô không quen nhìn chúng tôi ở chung một chỗ, chỉ có điều, Nhan Mục Nhiễm hãy nghe tôi nói này, nếu như có năng lực cô hãy tranh thủ làm cho anh ấy yêu cô, không cần thiết phải theo tôi đến nơi này để xuống tay, cô sẽ không đạt được mục đích đâu."
Trong lòng Nhan Mục Nhiễm thoáng chốc bị đâm vào đau xót! !
Mắt thấy Lan Khê sắp sửa rời khỏi, đột nhiên cô ta lạnh giọng nói: "Có phải anh trai cô đã hoàn trả khoản tiền bồi thường theo phán quyết của toà án thay cô hay không?"
Bước chân của Lan Khê thoáng chốc dừng lại.
Nhan Mục Nhiễm cười khẽ một tiếng quan sát cô: "Lan Khê, hiện giờ ngoại trừ Mộ Yến Thần ra, cô còn muốn ôm điều gì nữa đây?"
Đặt ly cà phê xuống cô ta chậm rãi nói: "Cô có biết vì sao tôi đi theo anh ấy ròng rã bốn năm cũng chưa thể nào làm anh ấy động tâm được hay không? Bởi vì tôi không khống chế nổi cảm tình của mình, tôi quá chủ động, chưa hề có một chút gây chiến nào... Nhưng mà cô thì lại khác, Lan Khê, trong cuộc sống của Yến Thần, cô chính là sự thách thức lớn nhất. Đàn ông đều như thế hết, đều bị kích thích bởi chút tươi mới... Lúc thứ cảm giác kích thích này biến mất, cô lại bị anh ấy nắm giữ hoàn toàn trong lòng bàn tay, lúc đó anh ấy cũng sẽ không còn hứng thú đâu."