Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 228-1: Lời cảnh cáo của dì mạc



Anh chỉ nhìn thôi, trong lòng cũng đã vô cùng đau đớn.

Lan Khê kinh ngạc!

Cô ngơ ngẩn, theo bản năng lấy mu bàn tay sát lên mặt mình một hồi, không biết có phải mình thật sự có biểu hiện rõ ràng như thế hay không.

"Kiều Khải Dương, không phải là tôi không muốn cho anh đi đến thăm nhà của tôi, mà là ..." cô nhẹ nhàng hít một hơi, điềm đạm nói, "Ba tôi nói với tôi rằng muốn tôi đưa bạn trai về cùng, nhưng mà tôi không có, tôi không tìm đâu ra người được, nếu như anh đi cùng tôi sẽ chỉ làm cho ba tôi và mẹ kế hiểu lầm, anh có hiểu ý của tôi không?"

Mi mắt của Kiều Khải Dương giật nảy lên!

"Mẹ kế ư." Anh nhẹ giọng gần như thì thầm.

Trong đôi mắt ướt nước của Lan Khê hiện lên một tia đau thương, hàng lông mi dài buông rủ xuống. Đồ ăn đã bưng lên, chân tay cô có chút luống cuống mở đôi đũa dùng một lần ra, chọc chọc vào trong bát cơm nhỏ như đãng trí.

Kiều Khải Dương đã hiểu rõ ràng rồi, ánh mắt sâu thẳm chậm rãi chuyển động: "Mẹ kế của em... có phải là mẹ đẻ của Mộ Yến Thần không? Em cũng không phải là không có bạn trai, chỉ là hiện giờ em và Mộ Yến Thần trở mặt với nhau... Cho dù không trở mặt hai người cũng không có khả năng cùng nhau trở về nhà đối mặt với ba mẹ, có phải ý em là như vậy không?"

Lan Khê liếc nhìn anh một cái, cúi đầu nói: "Chẳng phải là anh kêu đói chết rồi đó sao? Ăn cơm nhanh đi."

Kiều Khải Dương ngoắc ngoắc khóe miệng, tựa hồ lập tức đã hiểu rõ tới cùng trong lòng cô đang phiền muộn xoắn xuýt chuyện gì.

Mở đôi đũa ra, anh trầm giọng hỏi: "Có phải ở trong ngôi nhà kia, hai người còn có những kỷ niệm với nhau hay không, là những hồi ức cực kỳ quý giá phải không?"

Lan Khê cúi khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng xuống.

Ánh mắt Kiều Khải Dương cũng nhìn xuống theo, nhưng bàn tay của anh rất nhanh đưa sang đặt lên bàn tay mềm mại kia, lúc này mặc cho cô có vùng vẫy như thế nào cũng đều không chịu không bỏ tay ra. .Lan Khê đã hơi cáu, ngừng động tác co kéo với anh. Sắc mặt Kiều Khải Dương trầm xuống giữ chặt tay cô, nâng mắt lên nói: "Lan Khê, anh sẽ về nhà cùng với em... Em yên tâm, anh chỉ muốn đến để nhìn nơi em đã từng sinh sống một chút mà thôi. Còn chuyện của em và anh ta, anh sẽ không nói một lời với bất kỳ ai, mặt khác anh cũng sẽ không can thiệp vào bất cứ quyết định gì của em. Anh sẽ là người thay thế bổ sung, nếu như có một ngày em nói cho anh biết có cơ hội lên sân khấu, anh sẽ lên, nếu không anh tuyệt đối không giở trò cướp đoạt, đồng ý chứ?"

Lòng bàn tay anh không nóng, nhưng lại giống như chọc vào nơi nhạy cảm ở trong lòng cô, từng đợt được đau nhức.

Trong cặp mắt ướt nước dâng tràn một trận ấm áp, Lan Khê khàn giọng thì thầm: "Anh quả thực giống cái kẹo cao su, dính dấp khó chịu chết đi được."

Kiều Khải Dương nghe lời này kinh hỉ một hồi, biết là cô đã đồng ý rồi.

Khóe miệng nhếch lên hé ra ý cười vẻ vô lại, giữa cái nhợt nhạt lộ ra sự đau thương: "Anh rất vui."

***

Sáng sớm khi xuất phát, rốt cục Lan Khê không nhịn được, cô gọi điện thoại cho Mộ Yến Thần.

Cô chờ mong, mơ hồ kỳ vọng được nghe thấy tiếng nói trầm thấp và từ tính của anh vọng tới, nhưng mà chỉ có âm thanh đô đô dai dẳng vọng lại .

"Mộ tiểu thư." Điện thoại vậy mà được chuyển tới nơi của William .

Lan Khê ngẩn ra, đột nhiên nổi lên khẩn trương, khẽ hỏi: "Anh trai tôi đâu?"

"A..., tổng giám đốc Mộ còn đang tại bận một số việc, tiệc mừng thọ của Mộ lão tiên sinh tuyệt đối chắc chắn ngài ấy sẽ có mặt, Mộ tiểu thư có thể đi trước, nhớ chú ý an toàn, buổi tối tổng giám đốc Mộ sẽ tới." William lễ phép trả lời.

Lan Khê nghẹn lời, thật lâu không nói câu gì.

Cúp điện thoại, cô nhẹ nhàng nằm ở trên giường một lúc, bóng dáng thật nhỏ gầy. Nghe tiếng tí tách của chiếc kim giây cực kì khó chịu, cô dứt khoát đứng dậy, khẽ hít một hơi, cầm lấy hành lý đi ra sân bay sớm.

...

Tạm biệt thành phố C, hẹn gặp lại.

Khi bị luồng khí lạnh phả vào mặt, người đàn ông ở phía sau không khỏi nhíu mi, khép thật chặt áo lại.

"Nơi của chúng tôi ở có lẽ sẽ lạnh hơn đấy, tôi nhắc nhở trước với anh một tiếng để anh mang thêm quần áo." Lan Khê nhìn Kiều Khải Dương nói.

Kiều Khải Dương ngoắc ngoắc khóe miệng, bị gió đông lạnh làm cho lạnh run nhưng anh lại cười đến cực kỳ thỏa mãn, lấy điện thoại di động ra đưa cho cô: "Em hãy ghi lại địa chỉ nhà của em cho vào đây, buổi tối anh sẽ đến, còn bây giờ anh đi trước tìm một chỗ để ở đã."

Lan Khê kinh ngạc nhận lấy di động: "Nhưng mà tôi đã đưa anh tới đây, tôi không thể không quan tâm tới anh, đợi lát nữa tôi sẽ đi cùng anh để tìm khách sạn trọ lại."

Kiều Khải Dương búng vào một cái vào chóp mũi của cô: "Em cũng thật là... em cho rằng anh là người yếu đuối sao? Nơi này cũng không phải là nơi anh chưa từng tới..."

Lan Khê nhận thấy có chút khác thường, bị loại cảm giác vô cùng thân thiết này ép lui lại một bước, cô nâng mắt nhìn anh vẻ kỳ quái: "Anh đã từng tới đây sao?"

Thân thể Kiều Khải Dương chợt cứng đờ!

Đột nhiên nhớ tới một việc, trong đầu anh dường như bị sấm nổ chớp giật “oàng” một tiếng vậy, cong khóe miệng lên nói vẻ xấu hổ: "Anh có bạn ở nơi này, ngày trước khi anh đi công tác có đến nhà bọn họ ở nhờ."

"A...." Lan Khê không hoài nghi nữa.

Cô ghi lại địa chỉ rồi đưa cho anh: "Buổi tối gặp lại."

Trong đôi mắt sâu thẳm của Kiều Khải Dương thoáng chút tình cảm dịu dàng hiếm thấy, trước khi cô kịp phản ứng anh kéo cô lại ôm lấy bờ vai của cô, khàn khàn nói: "Buổi tối gặp lại."

Lan Khê tránh ra, gương mặt đã đỏ lựng lên, giữa sự xấu hổ lộ ra sự bực bội cố nén, nói khẽ: "Buổi tối gặp."

Cô kéo vali hành lí đi về phía nhà họ Mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.