Ánh đèn dịu nhẹ chiếu sáng từng góc nhỏ trong căn phòng, Lan Khê hơi say, nằm sấp trên giường không nghe thấy tiếng cửa mở như có như không kia, phía sau lưng những lọn tóc xõa ra, xương bướm xinh đẹp tản ra ánh sáng ôn nhuận, cô đưa tay muốn mở ngăn kéo tủ đầu giường, muốn xem mấy tấm hình.
Ngón tay mảnh khảnh cũng không đủ dài nên không với tới.
"Em đang tìm gì?" Một giọng nói trầm thấp quyến rũ như rượu đỏ chậm rãi truyền đến.
Lan Khê sợ tới mức run lên một cái, cánh tay theo bản năng níu chặt ga giường, nghiêng đầu nhìn sang . . .
Trong đôi mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần tản ra ánh sáng lạnh nhạt mênh mông, anh lười nhác tao nhã tựa vào bên bàn học, chân dài hơi gập lại, dưới ánh sáng nhu hòa tập trung chăm chú nhìn nhất cử nhất động của cô.
Lan Khê lật người dậy, đột nhiên hô hấp trở nên không ổn định!
Đáng chết, mới vừa rồi không phải anh vẫn còn ở lầu dưới sao? Rốt cuộc lên phòng cô từ lúc nào vậy? Cô lại không nghe thấy tiếng động gì cả!
"Em uống hơi nhiều, muốn nghỉ ngơi một chút." Hàng lông mi thật dài của cô run rẩy, chột dạ nói, cầm lấy ôm gối đưa ra sau để tựa, nhìn sang chỗ khác không để ý tới anh.
Ánh mắt Mộ Yến Thần bỗng sáng lên, một lúc sau bờ môi mỏng khẽ mím lại rồi đi tới, bóng người chậm rãi đi tới bao phủ cô.
Khoảng cách gần như thế, khiến Lan Khê vô cùng khẩn trương, trong lòng bàn tay có một lớp mồ hôi mỏng.
Mộ Yến Thần cúi người, một tay chống ở đầu giường, một tay nhẹ nhàng kéo cánh tay đang ôm lấy ngực của cô ra, khẽ nắm trong lòng bàn tay, đặt ở bên sườn rồi cúi đầu hôn xuống .
Trong nháy mắt, hai mắt Lan Khê trợn trừng . . .
"Mộ Yến Thần, anh làm cái gì vậy? Đang ở trong nhà đấy!" Cô nghiêng đầu, bờ môi mỏng nóng rực của anh rơi xuống cần cổ của cô.
"Đương nhiên anh biết là đang ở trong nhà." Trong giọng nói của Mộ Yến Thần lộ ra vẻ lạnh lùng, nhạt nhẽo."Lúc ở nhà, không phải em thường gọi anh là anh trai sao? Rất lệ thuộc vào anh sao? Sao giờ vừa nhìn thấy anh đã bỏ chạy?"
Nụ hôn nóng rực mang cảm giác ẩm ướt liên tục rơi xuống cổ cô, Lan Khê muốn giãy giụa nhưng thất bại, mặc cho anh hôn một đường từ cổ đến xương quai xanh, rất ngứa, trái tim cũng đau dữ dội.
"Anh. . . . . ." Cô run giọng kêu một câu.
Mộ Yến Thần nghe thế ánh mắt chợt thay đổi.
Phía dưới tầng một truyền đến tiếng náo nhiệt của khách khứa, cách một cách cửa âm thanh đó càng trở nên xa xôi, từ “anh” này khơi dậy trong anh tất cả những kí ức khi anh ở nhà họ Mộ, bao gồm lần đầu tiên không kìm nén được mà mang theo cảm giác tội ác đoạt lấy cô, tất cả đồng loạt xông lên.
Mộ Yến Thần chợt giữ chặt lấy hông của cô, hung ác hôn lên xương quai xanh lưu lại vết đỏ nhàn nhạt, sau đó dò xét lên trên ngậm lấy môi của cô, ở đó tàn sát bừa bãi , cánh tay còn lại thăm dò xuống dưới vén y phục của cô lên, chạm vào chiếc quần mỏng manh do cô cố ý chọn bởi vì phải mặc lễ phục..
Lan Khê cực kỳ sợ hãi.
"Mộ Yến Thần, hiện tại phía dưới còn có rất nhiều khách chúng ta không thể tự dưng mất tích!" Cô bắt lấy cánh tay của anh cầu xin tha thứ, "Hôm nay còn là sinh nhật của ba chúng ta, anh đừng làm loạn, có chuyện gì chúng ta trở về rồi hãy nói, có được hay không?"
Ánh mắt Mộ Yến Thần nặng nề mà lạnh nhạt, ngón tay ưu nhã cường thế thăm dò xuống phía dưới, không để ý sự cản trở của cô nhẹ nhàng đụng chạm. Quần bị kéo xuống, giọng nói từ tính vang lên: "Trở về rồi hãy nói?"
Một tay anh giữ chặt thân thể cô không cho cô cử động, cúi xuống kề sát mặt cô, một tay ở nơi nhạy cảm ướt át của cô trêu chọc, cảm nhận được nơi đó của cô trở nên ẩm ướt, hai chân thì run rẩy căng thẳng, chiếc quần tây của anh bị kéo căng, anh quỳ một gối xuống giường tách hai chân của cô ra, sau đó tiếp tục áp người xuống, kề sát nơi mẫn cảm yếu ớt của cô.
"Mấy ngày này cũng không gọi cho anh một cuộc điện thoại, muốn anh trở về rồi hãy nói? Lan Khê, ý của em không phải là muốn nói với anh, chúng ta nên chia tay chứ?"
"Em không có. . . . . . Em có gọi điện thoại cho anh, là anh không nhận!" Lan Khê ngửa đầu, không chịu nổi sự tấn công của anh, run giọng giải thích.
Cách một cánh cửa nên cô không dám giãy giụa, cũng không dám kêu thành tiếng, chỉ có thể mặc cho anh định đoạt.
Khóe miệng Mộ Yến Thần gợi lên một nụ cười lạnh, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp đáng thương của cô, không dám kêu thành tiếng, trong lòng lại cảm thấy vừa hận vừa đau, anh cúi đầu hôn lên bờ môi của cô, kéo khóa xuống, dùng tư thế như vậy đẩy cánh hoa ra, đột nhiên xông vào nơi sâu nhất trong thân thể của cô! !
". . . . . ." Lan Khê cắn môi, khóe mắt đang nhắm chợt lấp lánh ánh nước.
Tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn.
Trên hành lang có người giúp việc không ngừng đi qua đi lại, còn loáng thoáng nghe thấy có người hỏi: "Các người đã thấy tiểu thư chưa? Phía dưới có khách đang tìm tiểu thư đấy?"
Mộ Yến Thần tập trung va chạm khiến cô hít thở không thông, từ chậm đến nhanh, chiếc giường nho nhỏ cũng bắt đầu rung động không yên, phát ra tiếng kẽo kẹt, cả người cô rịn ra lớp mồ hôi mỏng, anh cúi đầu hôn lên mi tâm của cô, sau đó ôm cô lên để cô cắn bả vai của mình, kìm chế tiếng rên rỉ nức nở nghẹn ngào.
. . . làm sao lại như vậy? Tại sao vào lúc này, tại chỗ này của nhà họ Mộ cô và anh lại làm chuyện này?
Trong sương mù Lan Khê mở mắt, đôi mắt đẫm lệ mông lung.
Mộ Yến Thần cực kỳ mạnh mẽ, càng lúc càng không khống chế được sức lực, thậm chí bên trong còn mang theo mùi vị trừng phạt, mỗi một lần lại càng mạnh hơn, ôm chặt lấy thân thể của cô, dường như sắp xỏ xuyên qua thân thể cô, cô cảm thấy cơ thể của mình nhanh chóng co rút từng cơn, cô bám thật chặt lấy anh.
". . . . . . Có phải cái anh thích là sự thích kích thích như thế này không?" Trong ánh trăng mờ ảo, Lan Khê khàn giọng nói ra một câu.
Động tác va chạm của Mộ Yến Thần đột nhiên cứng đờ.
Lan Khê nhịn đến cực hạn, thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy động tác của anh không còn mạnh mẽ như trước nữa, cô mới giọng nói: "Ngày trước, anh ở trong phòng khách nói với em, anh thích cùng em gái ruột của mình trải qua kích thích, anh nói anh không thật sự yêu em nên mới kéo em cùng xuống địa ngục, nếu không, anh trai, anh cho rằng, vì sao em lại hận anh như vậy. Em không quên anh đối xử tốt với em như thế nào, một chút cũng không quên, nhưng mà em không chịu nổi việc anh nói cho em biết những cái đó đều là giả."
Trong mắt Lan Khê nước mắt càng ngày nhiều, cô run giọng nói: "Sự kiện xảy ra khi thi tốt nghiệp trung học em đã tuyệt vọng với anh, em không thể không nghi ngờ, anh, tại sao anh lại muốn em tin anh?"
Mộ Yến Thần đang mãnh liệt ra vào đột nhiên cứng đờ, trong lòng đều là dáng vẻ âm thầm rơi nước mắt của cô.
Thân thể anh căng thẳng, cuối cùng chậm rãi thu lại sức lực, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của cô.
"Lan Khê, em có biết năm đó, khi nói ra những lời đó không chỉ mình em đau lòng hay không?" Giọng nói trầm thấp của anh chậm rãi vang lên, không còn gay gắt nữa, anh đưa tay gạt sợi tóc trên khuôn mặt bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp của cô, nói thật nhỏ, "Sự kiện xảy ra khi thi tốt nghiệp trung học nằm trong phạm vi mà anh dự liệu, mặc dù lúc ấy anh muốn ở bên cạnh em mấy năm nữa, nhưng anh lại không thể, vì vậy mới làm ra chuyện đó, anh nhớ anh đã từng nói, trên thế giới này chưa có chuyện gì thực sự khiến anh đau lòng, ngoại trừ nước mắt của em."
Anh cúi xuống, ánh mắt thâm thúy giống như chân trời sáng chói ánh sao, anh đưa mắt nhìn cô, trầm thấp hỏi: "Em tin không?"
Lan Khê nhìn thẳng vào mắt anh, nước mắt lại càng nhiều hơn.
"Anh. . . . . . Mấy năm nay, em mệt mỏi quá." Cô khàn giọng nói.
Chỉ một câu này, cô cũng nhịn không được nữa, nước mắt nóng bỏng giống như chuỗi ngọc bị đứt, từng giọt từng giọt chảy xuống rồi biến mất bên trong mái tóc, nước mắt chảy xuống không ngừng, không thể dừng lại được.
Mấy năm nay, em thật sự rất mệt mỏi.
Trong khoảng thời gian dài như vậy, Mộ Lan Khê cô cũng từng hận, từng oán anh, nhưng cô vẫn kiên cường cố gắng sống.
Nhưng cô không chịu nói ra.
Cô không chịu nói với bất kì ai, cô đã từng mệt mỏi bao nhiêu, khổ cực như thế nào, cô kiên trì đến mức suýt sụp đổ, có ai có thể giúp cô hay không?
Cô từng tự nói với bản thân, không thương, không suy đoán nữa, cũng không để ý tới những chuyện trong quá khứ thật hay giả nữa, nhưng anh cố tình xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, khiến cô không thể chống đỡ nổi.
Cô cũng kiềm chế bản thân, cũng từng cố gắng, nhưng vẫn không nhịn được mà yêu anh, trầm luân, quấn lấy anh một lần nữa.
Nhưng mà cô yêu quá khổ cực.
Yêu và hận ở đan xen, cô tự nói với bản thân không được giao hết bản thân ra, tự nói với bản thân không được lệ thuộc vào anh, vĩnh viễn không được tin anh, không được khát vọng tương lai. Nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn không nhịn được mà nghi ngờ, nghi ngờ anh thật lòng, nghi ngờ động cơ của anh. Sợ bị tổn thương thương nhưng vẫn không nhịn được mà đến gần, nghĩ một đằng nói một nẻo, tiến thoái lưỡng nan.
Bản thân như vậy thật vất vả.
Mộ Yến Thần nghe cô nói xong câu đó, anh chăm chú nhìn cô, nhìn từng giọt nước mắt từ khóe mắt của cô chảy xuống, ngay cả bản thân anh cũng bị thấm ướt.
Quả thực, tất cả chuyện này đều nằm trong tính toán của anh, nhưng anh không làm gì được.
Nhiều năm trước đã có người hỏi anh, "Mộ Yến Thần anh nghĩ tới hay không, nếu như cô ấy không gặp anh, cuộc đời của cô ấy sẽ là như thế nào?"
Xét đến cùng, dù mày yêu cô ấy bao nhiêu, hay cô ấy yêu mày bao nhiêu, Mộ Yến Thần, đều là mày kéo cô ấy xuống địa ngục trước.
Một tia máu đỏ tươi hiện lên trong đáy mắt, đã rất lâu rồi trong lòng anh không được cảm nhận cảm giác đau đớn như thế này, đau đớn giống như trái tim bị khoét mất, anh vốn không muốn làm tổn thương cô, nhưng lại khiến cô trải qua mấy năm sống không bằng chết.
"Lan Khê. . . . . ." Anh cúi người, trầm thấp gọi cô.
Nhưng mới chỉ gọi được hai từ, lồng ngực như bị chặn lại, cảm giác chua xót dâng trào mãnh liệt, anh không phát ra được tiếng nào nữa.