Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 235-2: Khó được khi cô chủ động (2)



Anh nói giọng khàn khàn.

Lan Khê cười ra tiếng, nước mắt từ khóe mắt tuôn ra, rơi vào môi mỏng của anh , cô ngước mặt nhẹ nhàng cắn một cái vào môi của anh, nói giọng khàn khàn: "Đáng đời anh."

Mộ Yến Thần ôm chặt cô, sâu trong con mắt nâng lên, giống như là chợt nghĩ tới điều gì.

"Còn chưa có hỏi em, em đã biết cái gì? Người nào nói cho em biết?"dien dan le quy don- Môi mỏng áp vào trán của cô, lòng bàn tay thương tiếc vuốt vài sợi tóc vương trên cổ của cô, anh thấp giọng hỏi.

"Em gặp lại bạn học ở trung học đệ nhị cấp ( lớp 12 ) trước kia, trong bữa tiệc nhà mình cậu ấy tìm em nhưng không thấy, cố ý đến nói cho em biết. . . . . ." Lan Khê thật mệt mỏi, ôm chặt lấy anh, chui vào trong cổ anh, nhịn cười không được,DLQD "Khi đó em không phát hiện sẽ có người nào nhằm vào em, khi đó em hận anh, nên tự nhiên cảm thấy sự kiện kia là do anh làm, anh bị em hiểu lầm, tại sao một chút cũng không phủ nhận, không giải thích?"

Người bên cạnh không có động tĩnh.

Lan Khê muốn ngẩng đầu, lại bị anh nhẹ nhàng đè lại, nói thật nhỏ: "Đừng động."

Lan Khê nằm im, một hồi lâu sau nhẹ giọng nói: "Mộ Yến Thần, chuyện gì anh cũng đều không muốn nói ra, anh chỉ hy vọng dùng hành động để chứng minh,*lqd* nhưng mà anh biết không? Phụ nữ thính giác tinh như động vật, không nghe được thì mãi mãi cũng không dám tin tưởng cái gì là thật."

Nói tới chỗ này mặt cô đỏ hồng, lông mi thật dài run rẩy, nhớ tới những lời xúi giục kia của Nhan Mục Nhiễm.

"Cũng bao gồm mấy lời nói gai góc trái lương tâm kia của em, anh muốn quên, nhưng nhiều năm qua vẫn nhớ."

Tay xiết nhè nhẹ gáy cô, trong tròng mắt lạnh lùng cùa Mộ Yến Thần hiện ra sự yên tĩnh bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt sắc thâm thúy mà phức tạp.

"Em cũng đã biết chuyện thi trung học đệ nhị cấp năm đó là do bạn học gây nên?"

Lan Khê ngẩn ra, gật đầu một cái.

"Có hận cô ấy không?" Anh hỏi.

Lan Khê hơi thở hơi khựng lại, con ngươi trong mắt khẽ run, suy nghĩ một hồi mới nói: "Có phải khi đó là anh bắt cóc cô ấy? Anh trai, nếu như việc làm lúc ấy của anh cũng đã tạo thành tổn thương cho cô ấy ngang với việc em bị đổ lỗi oan, vậy thì em cũng không thể hận cô ấy. Chỉ là hận hay không hận, cùng đúng hay sai không liên quan."

Tha thứ, vĩnh viễn không có nghĩa là vô tội.

Mộ Yến Thần môi mỏng nhàn nhạt nhếch lên, gương mặt tuấn tú hiện lên một tia tái nhợt, chậm rãi nói: "Vậy còn mẹ anh?"

Đối với Mạc Như Khanh, cô cũng có thể không hận sao?

Quả nhiên, sau khi Lan Khê nghe được câu này, cả người như bị đông cứng, căng thẳng không thể nhúc nhích, sắc đỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng từ từ biến mất.

Mộ Yến Thần nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt của cô, hôn lên môi cô.

"Cũng không hận lúc trước bà ấy bắt cóc em, thậm chí thiếu chút nữa bị người cường bạo?" Anh dịu dàng hỏi, cúi thấp xuống dán lên cánh môi của cô, hơi thở ấm nóng bao vây bốn phía, "Lan Khê. . . . . . Anh không độ lượng như vậy được."

Anh hơi dùng sức giữ chặt gáy cô, Lan Khê cảm nhận được rõ ràng lửa giận tận xương của anh.

Trong ánh mắt lóe ra một tia thê lương, cô hoảng hốt nhớ tới thời điểm Mạc Như Khanh đứng chung một chỗ với ba cô, người cha đã lâu không thấy bóng dáng nụ cười, lông mi thật dài kịch liệt run rẩy một cái nữa nhẹ nhàng nâng lên, dịu dàng nói: "Mộ Yến Thần, có phải lúc đầu mẹ anh lấy chuyện này uy hiếp anh rời xa em? Cho nên chuyện của chúng ta, thật ra thì từ bốn năm trước cũng đã bắt đầu phơi bày, thế mà em không biết, thậm chí một chút em cũng không phát hiện. . . . . . Khi đó một mình anh chịu đựng tất cả , che chở mọi chuyện cho em, có đau khổ hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.