Sắc mặt người đàn ông rét lạnh, rốt cuộc người kia đã hiểu rõ nguyên nhân sắc mặt kia là do đâu.
"Tôi đã hiểu, Mộ tiên sinh." Trong đáy mắt của hắn trong nháy mắt cũng bốc lên chút sát khí đỏ tươi.
Những người này chết chưa hết tội.
"Vậy lần này chúng ta cần phải làm gì? Nếu như chẳng qua chỉ là chặn lại chiếc thuyền này, chúng ta bày Thiên La Địa Võng cũng có thể tìm được hắn, để cho xác của hắn chìm xuống dưới đáy biển cũng không có vấn đề gì!" Lại có người tiến lên nói.
"Trên tay hắn có con tin ..." Mộ Yến Thần cắt đứt lời của hắn, nói sâu kín
Trong tròng mắt anh thoáng qua một chút đau đớn: "Mọi người cũng không cần lo lắng không tìm được hắn, hắn sẽ chủ động tới tìm tôi. Không phải là hắn đang lẩn trốn mà là đang muốn trả thù."
"Phái một con thuyền đi ra ngoài, đi theo chỉ dẫn của hệ thống thông tin vệ tinh, chặn lại ở giữa đường." Anh lạnh giọng ra lệnh.
Mấy người sau lưng thoáng đổi sắc mặt: "Mộ tiên sinh..."
"Đi chuẩn bị thuyền!" Anh khàn khàn giọng cương quyết ra lệnh một lần nữa!
Lần này không có ai còn dám nói một chữ không, chỉ thấy mọi người đều chuẩn bị kỹ càng để cùng đi theo anh. Đêm khuya biển rộng hay biến hóa thất thường, muốn bí mật xuất bến không phải là dễ. Việc tiếp cận gần tàu biển chở khách chạy định kỳ ở trên biển để cướp người mà thần không biết quỷ không hay, lại càng là một việc cực kỳ nguy hiểm!
Giờ phút này có điện thoại vang lên, người phía sau cùng liền nhận, một hồi lâu sau đột nhiên cau mày.
Người nọ vừa đưa điện thoại di động vừa đi tới chỗ Mộ Yến Thần, thấp giọng nói: "Mộ tiên sinh, điện thoại của ngài trợ lý đặc biệt William gọi cho tiên sinh."
Mộ Yến Thần nheo mắt, nhận điện thoại.
"Mấy giờ trước, Phó Ngôn Bác đã đến Los Angeles, ông ta cầu xin ngài khi trở về Trung Quốc hãy đưa ông ta đi cùng, ông ta chỉ muốn tới để gặp mặt tiểu thư Lan Khê một chút."
Sắc mặt Mộ Yến Thần chợt biến đổi.
Hai tay căng rộng tấm hải đồ (bản đồ đường trên biển) ở trên bàn, anh vẫn nhìn chằm chằm vào lớp sóng lăn tăn trên mặt biển dưới màn đêm đầy nguy hiểm, hơi thở đầy sát khí nói giọng khàn khàn: "... Vậy hãy bảo ông ta đi tới bờ biển. Nói cho ông ta biết, nếu ông ta còn đến chậm một bước, đời này cũng đừng mong được nhìn thấy con gái ruột thịt của ông ta nữa."
William dừng một chút, gật đầu: "Vâng, Tổng giám đốc Mộ."
Trễ một bước nữa, hết thảy cũng sẽ không kịp nữa rồi !
Mộ Yến Thần đẩy mặt bàn ra, trong đôi mắt lạnh lùng thoáng hiện vẻ rét lạnh, xoay người sải bước đi nhanh ra phía bên ngoài.
***
Đêm khuya như ngưng đọng trong sự ướt át.
Một chuỗi tiếng bước chân hỗn loạn đi tới bên này khoang thuyền.
Ở nơi giá lạnh, trong giấc ngủ chập chờn, Lan Khê cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, trán nóng đến tệ hại. Tay cô lạnh như băng xòe ra trên mặt đất giật giật, lúc nghe thấy âm thanh âm trong lòng tràn đầy cảnh giác. Cô bò dậy ngồi lên, cả người đau nhức khiến cô cảm thấy choáng váng!
Tiếng chửi khe khẽ vang lên theo tiếng bước chân vọng đến! !
"Rầm!" Một tiếng động thật lớn, cánh cửa bị đá văng! Mấy bóng dáng màu đen xuất hiện ở trước mặt cô. Lan Khê cảm thấy đôi môi mình khô nứt, không phát ra được tiếng nào, nhưng đôi mắt trong trẻo lại gắt gao nhìn bọn hắn chằm chằm, bên trong ánh mắt chứa đựng sự kiên định lẫn đề phòng!
Phó Minh Lãng chậm rãi đi vào, qua ánh sáng mờ tối, cô nhìn thấy sắc mặt của hắn âm trầm khác thường.
"Cô thích Mộ Yến Thần có phải hay không?" Hắn hỏi vẻ lạnh lẽo âm u, cho đến khi đôi giày da sáng loáng chậm rãi đến gần cô, hắn lại nổi lên nụ cười rét lạnh: "Mẹ nó chứ! Có phải là cô thích sự thông minh này của hắn hay không hả?"
Lan Khê không hiểu ra sao, cô lui về phía sau, hai cánh tay chống thật vững, không để cho mình bị ngã xuống.
Nụ cười lạnh biến mất, Phó Minh Lãng nghiến răng nghiến lợi nói: "Quả thật, hắn rất lợi hại... Thật không ngờ nhanh như vậy mà đã có thể điều tra được tôi đang ở phương vị nào trên biển, lại còn có thể tìm được tôi, còn định dừng ở nửa đường để cướp nữa chứ... "
"Đúng là cô đoán không sai, bây giờ hắn còn cách khoảng mười mấy dặm đường biển, cô vui vẻ chứ?"
Đôi mắt trong trẻo của Lan Khê nhất thời mở to!
... mười mấy dặm đường biển.
... Mộ Yến Thần đã tới. Anh đã ở cách cô gần như vậy rồi.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ ở mái nhà mở ra ở bên cạnh khoang thuyền, muốn nhìn cho rõ một chút nhưng chỉ thấy một màu đen. Bên tai vang lên tiếng giày da đang đến gần lạnh như băng, thần kinh của cô căng thẳng, cảm giác một bàn tay to đang kéo cô dậy không chút lưu tình, cũng không quan tâm đến việc cô vẫn còn đang bị choáng váng, đứng không vững, trực tiếp lấy vật trong ngực ra bịt chặt lấy miệng của cô! !
"Không..." Lan Khê giằng co, túm chặt bàn tay của hắn, cô cố hết sức kéo bàn tay đó ra ngoài.