Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 300: Mẹ có lỗi với con



Môi mỏng hôn lên tai của cô, cảm nhận rõ ràng người trong ngực mình run lên một cái, Mộ Yến Thần càng ôm chặt thân thể mềm mại trong ngực hơn, đặt một nụ hôn nóng như lửa, in dấu thật sâu ở trên người cô. Nụ hôn nóng bỏng tràn đầy trời đất giống như châm ngòi làm nổ tung bó thuốc nổ, hơi thở nóng bỏng hoà quyện ở chung một chỗ, tràn ngập bên tai, lan xuống cằm, quấn quanh nơi cổ...Lan Khê ngửa đầu thở hào hển, khẽ run rẩy long trọng đón nhận màn yêu đương say đắm khắc cốt ghi tâm này, nước mắt rơi xuống lẩn vào bên trong sợi tóc, thấm vào tận trong tim.

Không biết cô đã hôn trả lại anh từ lúc nào. Cô bám víu ở cổ của anh thật chặt hoà mình vào trong hơi thở nóng bỏng của anh, Mộ Yến Thần càng thở dốc nặng nề hơn. Anh xoa nơi sống lưng của cô mạnh đến phát đau, nhưng cô lại vui vẻ chịu đựng, lưỡi quấn vào nhau đến tê dại, dường như hơi thở cũng muốn hoà quyện vào nhau dung nhập vào bên trong thân thể đối phương.

Anh yêu cô đến tận xương tuỷ.

Giờ phút này trong bụng cô đang thai nghén đứa con của bọn họ.

"Em có nguyện ý gả cho anh không?" Mộ Yến Thần nặng nề hôn môi của cô, thở hổn hển khàn giọng hỏi lại.

Lan Khê mở mắt ra. Hàng mi dài của cô bị những giọt lệ làm ướt nhẹp, sáng long lanh trong bóng đêm tựa như những giọt sương lạnh. Giờ phút này thứ duy nhất mà cô có thể thấy rõ chính là mình đang bám thật chặt như leo lên bả vai rộng rãi giống như một khoảng trời đang che ở trước mắt cô, cánh tay anh đầy vững chãi vòng ra sau lưng giữ chặt lấy hông của cô.

Cô nghẹn ngào không thốt nên lời, chợt trên môi lại thấy đau nhói. Anh hung hăng cắn cô, lực cắn không mạnh lắm nhưng lại làm cho cô cảm thấy rất rõ một chuỗi tê dại rất đáng sợ đang lan truyền khắp cơ thể! Tay anh chỉ giữ chặt nơi gáy của cô, quấn quít lấy môi của cô, lại hỏi lại lần nữa: "... Em có nguyện ý gả cho anh không?"

Lan Khê gật đầu, cảm giác trong vành mắt có một dòng ấm áp đầy dịu dàng sắp hòa tan cô.

Mộ Yến Thần thoáng cứng người một chút, rồi chợt trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng tỉ mỉ khẽ hôn lên môi như cánh hoa của cô, giọng khàn khàn khẽ thì thầm: "Nói thành lời."

Giọng nói ấy dịu nhẹ giống như là sợ làm cô bị sợ hãi, chỉ sợ một giây không lưu ý cẩn thận, sẽ làm cô bị vỡ vụn ra.

"Lan Khê, nói thành lời." Anh ôm chặt cánh tay của cô, lúc này bả vai của anh cũng run lên.

Lan Khê bám chặt vào bờ vai của anh nhích lên gần thêm, hàm răng nhẹ thoáng cắn vào môi của anh một cái, nhỏ giọng mà rõ ràng nói: "Mộ Yến Thần, em nguyện ý gả cho anh."

Một giây kế tiếp, chỉ trong nháy mắt hô hấp của cô cũng bị mất đi.

Eo thon của cô tựa như bị giam cầm giữa hai khối cơ bắp cứng cáp, siêt chặt vào trong ngực của anh. Môi cô bị một sức mạnh đè ép đoạt mất hô hấp, đôi môi bởi sự cọ sát mạnh mẽ cũng hơi rách ra một chút, mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập đột nhiên xuất hiện càng làm nụ hôn thêm cuồng nhiệt kích động, khiến lệ nóng nơi đáy mắt cô lại trào lên.

Không biết là bởi vì khó chịu, hay là do tình yêu bị kìm nén quá lâu, không có chỗ phát tiết mà ở trong lồng ngực bọn họ thấy đau nhói.

Bọn họ đợi đã bao lâu. . .

Lâu đến mức đã không thể nhớ rõ rằng đã bao lâu rồi nữa. . .

Sự hưng phấn kéo dài cùng với sự kích động ở trong lòng sôi trào, suốt đêm không thôi. Đoạn đường đầy khó khăn và khổ sở kia, giờ phút này cũng bị sự xúc động đang sôi trào hòa tan, ngay cả ngôn ngữ cũng đều dư thừa. Bọn họ ôm hôn mà giống như cắn xé lẫn nhau... cũng không cảm giác được yêu và đau khác nhau thế nào, chỉ nghĩ đến sự vui mừng và viên mãn có thể kéo dài cả đời thật lâu như vậy, đã cảm thấy cho dù thế nào cũng đáng giá.

***

Chiếc xe màu đen hình giọt nước chạy như bay ở trên đường.

Dọc đường đi, trong suốt thời gian hơn ba giờ phần lớn đều là sự trầm mặc, cho đến lúc Mộ Yến Thần nhận được điện thoại của Lan Khê gọi tới. Cô và Kỷ Diêu đang ở trong cửa hàng áo cưới thử lễ phục, hình như là hai người không cùng ý kiến, tranh chấp nhau mãi không ngừng. Lan Khê gọi điện thoại tới định hỏi anh nên nghiêng về bộ nào, giọng Mộ Yến Thần lạnh nhạt, chắc chắn trong lòng sớm đã có tính toán nhưng không nói năng gì, chỉ nói theo ý thích của cô.

Trong kính chiếu hậu, vẻ lạnh lùng trên gương mặt anh đã tan đi hiện rõ vẻ sâu xa, hương vị dịu dàng lan tỏa ở trong xe.

Người ngồi ở trên ghế phía sau vẻ đầy kinh ngạc nhìn anh vẫn luôn giữ vẻ ngây ngẩn như thế.

... Đã bao lâu rồi bà không nhìn thấy vẻ mặt kia của con trai mình rồi nhỉ? Trước kia lúc nhỏ vẻ mặt anh rất phong phú, cũng luôn khóc luôn cười giống như mọi đứa trẻ, nhưng về sau này không biết từ bao giờ anh lại trở nên lặng lẽ, không thích nói chuyện, ngay cả tâm tình cũng không bao giờ để lộ ra ngoài. Lúc đó bà mới phát giác ra rằng con trai mình đã trở nên xa lạ đối với mình rồi.

... Đây chính là con trai của bà sao?

Lúc này anh đã trưởng thành, nghe đồn sự nghiệp đã bắt đầu khởi sắc, tự mình quyết định mọi chuyện. Con trai sắp kết hôn, bà là mẹ đẻ mà lại không có tư cách để tham gia hôn lễ của nó.

Nước mắt tràn đầy trên mặt Mạc Như Khanh, bà ngồi yên tĩnh ở trong xe, đột nhiên nhớ không nổi những năm qua mình đã sống ra sao nữa.

Cúp điện thoại, Mộ Yến Thần cũng phát hiện có gì đó khác thường, liếc mắt nhìn về phía kính chiếu hậu.

"Xe đi nhanh quá sao? Mẹ say xe à?" Thấy sắc mặt của bà rất kém nên anh liền hỏi một câu.

Mạc Như Khanh vội vàng lau sạch lệ trên khóe mắt: "Không sao, mẹ không say xe, con lái xe cũng rất ổn định."

Mộ Yến Thần dời mắt đi, nhàn nhạt dặn lại: "Đồ đạc của mẹ lần này mang đi cũng không đầy đủ, chỉ mang theo những vật phẩm cần thiết và quần áo mùa đông. Còn sang mùa xuân, mẹ cần thêm gì nữa thì hãy gọi điện thoại cho con, nếu như con còn ở đó... nếu như sang năm con phải trở về thành phố A con sẽ nói trước cho mẹ biết. Mọi chuyện sau này mẹ chỉ cần liên lạc với chú Lưu là xong."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.