Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 107: Tớ nói vậy các cậu thấy có tin không?



"Vậy hôm nay cậu tìm được đầu mối gì rồi sao?"

"Tạm thời cũng chưa có, Tổng Giám Đốc nói muốn từ những vật bị mất mà suy đoán ra tên ăn trộm."

Một đồng nghiệp thở dài nói: "Cách này cũng thật đặc biệt, từ chỗ mất đồ có thể lần mò manh mối. Có lẽ sẽ sớm tìm ra được tên ăn trộm thôi."

"Chỉ mong là vậy, thật ra tớ cũng rất muốn biết lúc tên ăn trộm đi vào phòng thì cửa có khoá hay không?"

Đột nhiên tổ trưởng Lưu ngạc nhiên hỏi Quý Tiểu Đông: "Đúng rồi, sao chuyện này Tổng Giám Đốc lại biết? Là em nói cho anh ta biết sao?"

"Không phải, em đâu có thân với Tổng Giám Đốc, sao lại nói với anh ta chuyện này chứ? Lúc trước, em có quen với một nhân viên bảo vệ, anh ấy rất nhiệt tình nên muốn điều tra xem tên trộm là ai. Sau đó anh ta lại còn nói cho tổng giám đốc biết."

"Em quen với nhân viên phòng bảo vệ?"

"Ừ, em chỉ quen biết sơ sơ mà thôi."

"Em quan hệ thế nào với anh ta? Hay anh ta là bạn trai em?"

Quý Tiểu Đông lần lượt bị gặng hỏi khiến cô đỏ mặt, cô vội vã phủ nhận nói: "Chị nghĩ đi đâu vậy? Tụi em chỉ là bạn bình thường, cũng chỉ gặp mặt vài lần, mấy lần ăn cơm mà thôi."

"A, đó không phải là có người theo đuổi sao? Xem ra anh ta rất thích em, nếu không sẽ không để ý chuyện của em đến vậy."

"Không phải, chuyện có trộm trong công ty vốn là trách nhiệm của phòng bảo vệ. Mà anh ấy lại là nhân viên nghiêm túc, vừa đúng lúc nghe em nói phòng có trộm nên cũng muốn điều tra."

"Nhưng Tiểu Quý, nếu em và anh ta chỉ là bạn bình thường thì sao em lại dễ dàng kể chuyện này cho anh ta nghe?"

"Em thật sự chỉ coi anh ta như bạn bình thường, em nói vậy mọi người tin không?"

Nghe thấy được sự khó chịu trong lời nói của Tiểu Quý, Tiểu Trần bừng tỉnh hiểu ra, nói: "Hiểu rồi, thì ra chỉ có anh ta đang tương tư thôi nhưng nếu tiếp tục cố gắng, tớ tin chắc phòng chúng ta sẽ sớm được dự đám cưới của người nào đó thôi."

"Các cậu thích nghĩ như thế nào thì nghĩ. Tớ cũng không quan tâm nữa."

"Đúng rồi, Tổng Giám Đốc nói về chuyện này ra sao?"

"Anh ấy chỉ nói bây giờ còn chưa có kết quả, hi vọng chúng ta cũng không nên suy nghĩ nhiều hoặc là suy đoán lung tung, tránh ảnh hưởng đến danh dự của công ty. Tớ cũng chờ kết quả điều tra xem thế nào."

"Chúng ta cũng thật tò mò, mặc dù chuyện này cũng không đáng điều tra nhưng có lẽ suy đoán của chúng ta là đúng. Nếu Tổng Giám Đốc đã nhúng tay vào việc này thì tớ cũng tin tưởng sẽ sớm tìm ra tên trộm."

Một người đồng nghiệp khác cũng tự tin nói: "Đúng rồi, tớ thật muốn biết ai lại dám to gan vào trộm ở tập đoàn Thái Tử này."

Nếu như nói việc giữ bí mật là chuyện vô cùng đau khổ thì giờ đây Quý Tiểu Đông đã cảm nhận được loại cảm giác đau khổ này rồi. Nếu không có camera thu hình thì cô cứ nghĩ rằng mình chính là phạm nhân. Nghĩ đến quản lý Dương tỏ ý bất mãn với cô, thậm chí còn âm thầm hại cô khiến Quý Tiểu Đông nhất thời buồn rầu, khuôn mặt như đưa đám.  

Mặt khác, còn có một người khác bị doạ đến ngạc nhiên, đó chính là Hoàng Phủ Chính. Đầu tiên, anh không thể tin được Dương mỹ Lệ lại dám làm những loại chuyện như vậy. Mặc dù muốn trả thù đối thủ của mình thế nào đi chăng nữa nhưng nếu một người xinh đẹp có quyền cao chức trọng mà lại làm ra những chuyện như thế này thật đáng làm người khác chê cười..

Sau đó, rốt cuộc anh cũng hiểu lý do vì sao Quý Tiểu Đông đứng bên chân núi tỏ thái độ kỳ lạ với anh. Khi đó, cũng chính*danLeequyyDon* là lúc cô bị sức ép đè quá nặng mà anh lại tình cờ xuất hiện ở đó, vì muốn giữ bí mật nên cô tỏ ra lạnh lùng với anh. Giờ phút này anh cũng có thể hiểu được trong lòng cô cảm thấy khổ sở như thế nào, đồng thời cũng hiểu sự kiên nhẫn của cô đã quá giới hạn cho phép. 

Hiện tại, thân là người lãnh đạo của cả tập đoàn, anh cũng nên chín chắn suy nghĩ cách xử lý thế nào cho thỏa đáng nhất.

Sau khi nói cám ơn Lương Thu, anh liền trở lại lầu hai mươi tám, đi thẳng tới phòng làm việc của ba mình.

Vừa lúc Hoàng Phủ Toàn đã xử lý công việc xong, ông cũng đang uống trà nghỉ ngơi thì nhìn thấy con trai bước vào, hơn nữa thái độ thâm trầm. Ông vội vã để ly trà xuống hỏi: "A Chính, có chuyện gì sao?"

"Có chuyện, hơn nữa còn là chuyện tương đối nghiêm trọng."

"Vậy con nói mau đi."

"Gần đây bộ phận hành chính có trộm nhưng bởi vì không mất vật gì quý giá nên lúc đó họ không có báo cảnh sát. Sau đó, phòng bảo vệ nói với con chuyện này và con đã mở lại camera và phát hiện tên trộm có thể là…."

"Là ai? Chúng ta có quen biết sao?"

Cổ họng Hoàng Phủ Chính như có ai đó thắt chặt. Anh thầm nghĩ nếu lúc này mình không nói ra thì có lẽ sau này mình cũng không có dũng khí để nói ra sự thật. 

"Rất có thể là Mỹ Lệ."

"Con nói cái gì? Sao có thể là cô ấy? Con có bị nhầm lẫn hay không? Mỹ Lệ vốn không thiếu tiền mà."

Hoàng Phủ Toàn không thể tin sự thật, ông không ngừng đặt câu hỏi vì trong lòng ông đã sớm xem Mỹ Lệ là con dâu của mình rồi. Thế nhưng hôm nay lại nghe nói xảy ra chuyện lớn như vậy, rốt cuộc ông trời muốn thử thách bọn họ hay là muốn chia rẽ bọn họ đây? 

"Ba, chuyện này có chút phức tạp, con phải kể với ba từ đầu."

"Vậy nhanh kể cho ba biết nào."

Hoàng Phủ Chính đem chuyện mình vô tình gặp gỡ Quý Tiểu Đông, nói với ba mình. Anh cũng kể chuyện khi Dương Mỹ Lệ nghỉ bệnh thì anh có yêu cầu Quý Tiểu Đông đem tài liệu báo cáo cho anh xét duyệt. Mà giờ đây Dương Mỹ Lệ làm vậy có ý muốn trả thù, anh tin tưởng thủ phạm không ai khác chính là Mỹ Lệ. Chỉ có một điều phải làm lúc này chính là anh phải khiến cô ấy chính miệng thừa nhận.

"Vậy con và Tiểu Quý rất quen sao?"

"Cũng có thể vậy, con cảm thấy cô ấy chân thật, rất dễ trò chuyện. Hơn nữa, bên ngoài cô ấy gọi con là lạo đại chứ không phải Tổng giám đốc."

"Nói về Mỹ Lệ, cho đến bây giờ, ba vẫn không thể tin sự việc này, hay là có hiểu lầm gì đó không chừng. Như vậy đi, hôm nào có cơ hội ba đi hỏi cô ấy một chút."

"Nếu ba đi tìm cô ấy hỏi về việc này thì nhất định ba mãi mãi không biết sự thật. Ba phải đưa ra chứng cớ để khiến cô ấy không nói gì được. Lúc đó ba mới biết được sự thật."

Nghe lời con trai nói, ông cũng cảm thấy có lý nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy không nỡ. Cuối cùng ông cũng không thể làm gì khác hơn là hỏi thẳng con trai mình: "Vậy con có đề nghị gì?"

"Thật ra con và ba đều không tin cô ấy sẽ làm như vậy. Vậy để cho hai cha con chúng ta yên tâm, con đề nghị nên ba mặt một lời hỏi cô ấy là tốt nhất."

"Con có muốn gọi bác Dương luôn không?"

Hoàng Phủ Chính suy nghĩ, lại đổi ý nói: "Không bằng như vậy, xế chiều hôm nay con gọi bác Dương, Mỹ Lệ và Quý Tiểu Đông lên đây để các cô ấy thẳng thắn giải bày."

"Nhưng làm vậy có quá tàn nhẫn với Dương Mỹ Lệ không?"

"Có thể như vậy nhưng đây là cách tốt nhất để điều tra sự việc. Nếu việc này quả thật do cô ấy làm thì con cũng không nhân nhượng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.