Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 117: Yêu mến (phần bốn)



Quý Tiểu Đông  nhìn Hoàng Phủ Chính một chút, không biết mình nên trả lời thế nào mới thỏa đáng. Mà trong  tình huống này, e là anh ấy muốn nhắc nhở cô cũng không được nên lúc này cô cũng không thể làm gì khác hơn là ăn ngay nói thật: “Ngay từ lúc tôi bước chân vào làm việc ở đây, không bao lâu liền nghe được các đồng nghiệp đã nói, như vậy. Hơn nữa quản lý Dương cũng đã từng nói với tôi như vậy."

"Cô ấy nói sao?"

"Vào sinh nhật tôi, trùng hợp cũng là sinh nhật của tổng giám đốc, tôi mời tất cả các đồng nghiệp trong phòng làm việc ra ngoài ăn cơm. Nhưng lúc ấy quản lý Dương nói cô ấy muốn dự sinh nhật của tổng giám đốc. Vì vậy, tôi tin chính xác là có việc này."

"Ừm, thực ra tôi cũng sớm biết cô ấy có cảm tình đặc biệt với A Chính nhưng lại không ngờ cô ấy sẽ làm ra những việc như vậy. Tôi cũng rất đáng tiếc vì chuyện hôm nay cô gặp phải. Vì vậy, hôm nay tôi gọi cô đến đây là muốn nghe ý kiến của cô hoặc là tôi hy vọng sẽ có chút gì đó để bồi thường cho cô. "

"Tổng giám đốc, cũng không cần cảm thấy áy náy bởi vì ngài không có sai. Nếu như tôi nói mình không để ý về chút nào về chuyện này thì có lẽ ngài sẽ cho rằng tôi giả dối. Thế nhưng cuối cùng sự việc cũng sáng tỏ, không những thế tôi còn lại được trong sạch. Như vậy cũng đã đủ lắm rồi, những việc khác tôi không cần."

Không nhìn ra trên mặt Hoàng Phủ Toàn thể hiện bất kỳ tâm tình nào, ông vẫn bình tĩnh nói: "Chúng tôi cũng đã điều tra việc này xong rồi nhưng chúng tôi muốn làm gì đó hơn nữa để bồi thường cho cô. Cô có cần gì không?"

"Tổng giám đốc, không biết ngài có nhớ tôi,chính là người trúng giải nhì trong buổi lễ kỷ niệm công ty thành lập ba mươi năm không? Vừa gia nhập vào công ty, thời gian cống hiến cho công ty cũng không nhiều mà lại được nhận được một món quà có giá trị tương đối lớn như vậy cũng đủ khiến tôi hạnh phúc và mãn nguyện rồi. Ngoài việc đó ra, tôi còn nhận được tiền thưởng, lại còn không đóng thuế cho giải thưởng ấy nữa nên những việc nhỏ như thế này tôi cũng không quan tâm."

"Cô thực nghĩ như vậy?"

"Tôi không biết ngài sẽ hỏi những vấn đề này nên tôi cũng không chuẩn bị trước. Hi vọng tôi không khiến ngài thất vọng."

"Đương nhiên là không. Tiểu Quý, cô là một người tốt, công ty rất cần những người như cô. Tôi hi vọng cô vẫn có thể tiếp tục làm việc ở tập đoàn Thái Tử này, tôi cũng rất vui khi được gặp cô ở hội nghị cấp cao của công ty.”

Nghe xong, Quý tiểu Đông  lộ ra nụ cười chân thành, cô vẫn dùng giọng bình thản đáp lại nói: "Được ngài để mắt đến thật là niềm vinh hạnh cho tôi, tuy rằng mục tiêu có chút xa xôi nhưng tôi sẽ cố gắng."

"À, đúng rồi, tiền thưởng của cô, tôi đã giao cho phòng tài vụ trả lại cho cô. Đó là khoản tiền của cô."

"Cảm ơn chủ tịch."

"Nếu cô không có ý kiến gì nữa, tôi và A Chính sẽ quyết định. Đối với việc mất trộm lần này, cũng vì hình tượng công ty nên chúng tôi quyết định tạm thời không công khai bí mật này. Nói cách khác, lần này cô chịu oan ức rồi, mong cô thứ lỗi cho."

"Không sao, tôi cũng rất tình nguyện vì công ty làm ít chuyện."

Rốt cuộc Hoàng Phủ Toàn cũng yên lòng, lần nữa căn dặn nói: "Cũng xin cô đừng nói với bất cứ ai về chuyện này. Nếu không chúng ta cũng chỉ làm công cốc."

"Tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ giữ bí mật."

"Mặt khác, bởi vì Dương Mỹ Lệ sẽ nghỉ ít nhất là một tháng nên những việc ở phòng hành chính sẽ tạm thời do cô thay thế. Nói cách khác, tôi muốn mời cô lên làm quản lý phòng hành chính khoảng một tháng."

Vốn cho rằng sắp kết thúc cuộc nói chuyện, vào lúc này Quý tiểu Đông lại bỗng nghe một tin tức khiến cô khiếp sợ như vậy. Cô cũng không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp từ chối nói: "Việc này.... thưa chủ tịch, tôi e mình chưa thể đảm đương vị trí to lớn như thế này. Tôi vẫn chỉ là một nhân viên mới thuộc bộ phận hành chính, còn việc gánh vác cả một bộ phận to lớn như vậy, tôi sợ mình không thể đám đương nổi. À, đúng rồi, trong phòng hành chính, có tổ trưởng Lưu có thể đảm đương vị trí quản lý này tốt nhất đấy. Cô ấy rất chăm chỉ, cũng rất thông minh, mà quan trọng nhất chính là cô ấy có thể làm việc này rất tốt. Trong phòng hành chính, lời cô ấy nói cũng rất có uy, tôi bảo đảm nếu đề cử cô ấy thì không ai có ý kiến gì."

"Cô đang e sợ đồng nghiệp sẽ không phục cô?"

"Cũng coi là như thế đi nhưng thực ra tôi cũng không phục chính mình."

"Chính cô sao? Lời ấy nghĩa là sao?"

Hoàng Phủ Chính cũng rất bất ngờ khi Quý tiểu Đông nói ra những lời như vậy. Anh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, trong lòng rất muốn biết cô sẽ lấy lý do gì để giải thích lời của mình.

"Không phải ai cũng có thể làm quản lý được. Ngoài năng lực phải còn cần đến kinh nghiệm mà tôi thật sự thiếu những tố chất này. Còn nữa, nếu tôi chấp nhận ngồi lên vị trí này thì có cảm giác như đây là món quà chủ tịch muốn bồi thường cho tôi. Mà thật sự tôi chẳng quan tâm nhiều đến phương diện này, tôi vốn không hy vọng mình sẽ được thăng chức bởi vì tôi vẫn còn lưu luyến nhiều với đồng nghiệp trong bộ phận hành chính. Vì thế, tôi khẩn cầu chủ tịch hãy theo ý kiến của tôi, tạm thời cho tổ trưởng Lưu lên thay thế tạm thời quản lý Dương trong thời gian này."

"Tiểu Quý, tôi cảm thấy cô thật sự là một người rất đặc biệt đấy. Từ trước đến giờ, tôi cũng chưa từng nhìn thấy một nhân viên nào giống như cô vậy.”

“Công ty nào cũng sẽ có vài ba nhân viên đặc biệt giống như vậy."

Khuôn mặt vốn nghiêm nghị của Hoàng Phủ Toàn giờ đây lại bắt đầu sinh động, ông cảm thấy hứng thú hỏi: "Đặc biệt? Sao lại đặc biệt?"

"Thưa chủ tịch, tôi không thể nói tiếp vì như vậy có thể,sẽ bị cho là nịnh hót nữa.”

"Ha ha, không ngờ tới một cô gái nhỏ như cô, khi nói chuyện cũng hài hước và thú vị như thế. Nhưng chỉ bằng những lời cô vừa nói lúc nãy, tôi tin cô có thể quản lý tốt cả bộ phận rồi. Vậy việc đó cứ quyết định như vậy đi, cô cũng đừng từ chối nữa."

"Thưa chủ tịch, những lời tôi nói lúc nãy đều là nói thật, tôi van xin ngài hãy để tổ trưởng Lưu lên làm quản lý tạm thời. Hiện giờ không ai thích hợp hơn cô ấy nữa đâu."

"Tôi không biết tổ trưởng Lưu là ai nhưng hiện tại tôi lại rất rõ năng lực của cô. Hãy tin tôi, tôi sẽ không nhìn lầm người."

Mắt thấy khẩn cầu đều vô hiệu, Quý Tiểu Đông vội vã lo lắng nhìn về Hoàng Phủ Chính giúp đỡ, nói: "Tổng giám đốc, anh có thể thuyết phục chủ tịch giúp tôi hay không?"

"Cô cũng biết, ông ấy là chủ tịch mà tôi chỉ là tổng giám đốc. Vì vậy, tôi phải tuân lệnh ông ấy mà cô cũng nên như vậy."

"Tôi —— "

"Tiểu Quý, cô cũng không cần lo lắng, tin này sẽ do A Chính tuyên bố. Tôi biết lần này kêu cô lên thay quyền quản lý Dương cũng chưa chắc là chuyện tốt, bởi vì việc này đối với cô chính là một thử thách rất lớn. Đầu tiên, cô phải đối mặt với các nghi vấn của các đồng nghiệp, lại có công việc mới chưa quen thuộc. Những việc này đều cần cô cố gắng thích nghi, hi vọng cô có thể tiếp tục kiên trì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.