Thời gian hai ngày cuối tuần rất nhanh cũng trôi qua, thấm thoắt cũng đến thời khắc cuối cùng, Hoàng Phủ Chính cũng không nhận được thư góp ý nào đối với Quý Tiểu Đông và thư ký Cung từ phía phòng nhân sự. Chuyện như vậy vốn chỉ là hình thức mà thôi, trừ phi phạm tội ác tày trời hoặc giả danh lừa đảo gì đó, nếu không trong những tình huống bình thường cũng đều sẽ được thông qua.
Quý Tiểu Đông in ra nghị định bổ nhiệm đưa cho Hoàng Phủ Chính đóng dấu, thừa dịp việc hôm nay không quá bận, cô tò mò nói: "Em muốn biết hồi trước lương của thư ký tổng giám đốc là bao nhiêu?"
Hoàng Phủ Chính vung tay lên, sau khi xem sơ qua cũng lấy con dấu từ trong ngăn kéo giao cho Quý Tiểu Đông, hơi ngửa đầu hỏi: "Bây giờ em quan tâm đến việc này sao?"
"Đương nhiên, em có khả năng sẽ trở thành một đại gia giàu có, nói không chừng từ nay về sau em sẽ có thể trở thành người có tiền."
"Em không cần trở thành người có tiền, bởi vì em có một người bạn trai có tiền."
"Nhưng em vẫn hi vọng mình sẽ có tiền. Bạn trai có tiền cũng là của anh ấy, ngày nào đó anh ấy không vui thì nói không chừng ngay cả đến cơm cũng không chịu mời em một bữa đấy."
"Sao em lại có loại suy nghĩ này? Hay là em muốn nhắc nhở anh không rộng rãi, không có thường xuyên mời em ăn cơm hoặc là tặng quà cho em?"
Quý Tiểu Đông hơi nhíu mày, không cam lòng yếu thế đáp lại: "Ý nghĩ của anh mới kỳ quái, anh có tiền thì sẽ,nhất định mời em ăn cơm hoặc là tặng quà cho em sao? Đừng quên, hiện tại em cũng là người có tiền, muốn ăn cái gì hoặc là mua cái gì cũng có thể tự mình trả tiền."
"Tiền em quá ít, vẫn chưa thể xưng là người có tiền."
"Vậy theo lời anh nói thì khẳng định em là người nghèo rồi. Thế nhưng so với lúc trước thì hiện tại em chính là người có tiền. Đúng rồi, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền? Mấy trăm triệu hay vài tỷ?"
"Em đoán xem."
"Em làm sao biết? Vấn đề này rất khó đoán."
Nhìn thấy Hoàng Phủ Chính cố ý không tiếp lời, thật giống đang yên lặng chờ đợi cô tự đưa ra một đáp án thì Quý Tiểu Đông cũng chuyển động mắt to, nghiêm nghị suy nghĩ, đến nửa phút mới đưa ra một con số: "Vài tỷ."
"Em nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu rồi."
"Vậy em nói mấy trăm ức(*) hoặc là hơn một nghìn ức thôi."
(*) 1 ức = 10 vạn = một trăm triệu
"Cảm ơn."
Hoàng Phủ Chính vẫn thản nhiên không mang theo bất luận cảm tình gì, nói xong câu đó thì không khí đột nhiên yên tĩnh lại. Quý Tiểu Đông ý thức được chính mình thật giống như hỏi một vấn đề không nên hỏi, cô vội vã cúi đầu cầm con dấu dùng sức mà ấn xuống tờ đơn bổ nhiệm, sau đó lại gọn gàng nhanh chóng nói: "Vậy chắc anh đang bận, em ra ngoài trước."
"Tối nay em muốn ăn gì?" Hoàng Phủ Chính kéo tay Quý Tiểu Đông lại, nghĩ thông suốt mời cô ăn cơm để đền bù vì mình không chịu tiết lộ bí mật.
Sao Quý Tiểu Đông lại không hiểu tâm ý của đối phương? Nhưng việc bồi thường như vậy cũng không phải hành động cô mong đợi. Cô kiếm cớ nói: "Hôm nay là sinh nhật bạn cùng phòng, em đã đồng ý tham dự với cô ấy."
"Vậy được rồi, anh cũng trở về ăn cơm với ba."
"Hôm nay xem như chúng ta tự do hoạt động, hôm khác sẽ cùng ra ngoài."
"OK!"
Hai người cứ như vậy bắt đầu sinh hoạt ngọt ngào luyến ái. Trong thời gian tám giờ làm việc, bọn họ đều ở chung một chỗ, mà giờ tan việc cũng thường xuyên hẹn hò ra ngoài ăn cơm hoặc du ngoạn. Tình cảm của hai người trong khoảng thời gian ngắn đã đạt đến mức độ “anh nông tôi nông” (ý nói là đối phương thế nào thì mình cũng như vậy).
Chỉ có một điều duy nhất khiến hai người cảm thấy không tiện, đó là bọn họ không muốn các đồng nghiệp phát hiện quan hệ giữa bọn họ. Mỗi ngày đi làm, Quý Tiểu Đông hầu như phải tới trước, còn lúc ra về cũng cẩn thận nhìn ngắm khắp nơi, sợ bị các đồng nghiệp gặp phải. Hơn nữa nhà Quý Tiểu Đông ở cách công ty khá xa, mà đồng thời lại ngược đường với Hoàng Phủ Chính, mỗi ngày đi đường xa mệt nhọc cũng phiền tới Hoàng Phủ Chính.
Cuối tuần, hai người lại cẩn thận hẹn nhau đi xem phim.
Ở trên xe, Hoàng Phủ Chính đột nhiên mở miệng nói: "Chờ một chút, anh phải đến chỗ bạn lấy ít đồ, hôm qua anh nói với anh ấy rồi."
"Được, vậy trước tiên đi lấy đồ của anh, sau đó sẽ đi xem phim."
"Hay em cùng đi với anh luôn, thuận tiện cũng giới thiệu bạn anh cho em biết."
"Không phải anh nói không muốn để cho người khác biết quan hệ của chúng ta sao?"
"Anh chỉ không muốn các đồng nghiệp biết quan hệ của chúng ta nhưng bạn bè thì không nhất định phải thế, biết cũng không sao."
Quý Tiểu Đông cúi đầu nhìn y phục của mình một chút. Hôm nay cô chỉ mặc cái áo đầm trắng xanh làm bằng lụa tơ tằm, trên mặt cũng chỉ trang điểm sơ sài, thậm chí ngay cả son môi cũng đều rất phai nhạt. Cô có chút không tự tin nói: "Nhưng hôm nay em ăn mặc cũng không đặc biệt gì, có thể hay không …..?"
"Yên tâm đi, hiện tại em đẹp lắm rồi, em đi tới đâu cũng đều hấp dẫn ánh mắt anh."
"Hừ, lại cho em thuốc mê."
"Nói xong rồi, chờ anh một chút rồi chúng ta cùng đi."
"Được rồi, tuy rằng em tự nhận là không phải đại mỹ nhân thế nhưng chí ít cũng không phải có họ hàng với loài khủng long đã bị tiệt chủng, sẽ không đến nỗi doạ ngươi đâu."
Hoàng Phủ Chính mỉm cười, cũng không nói lời nào nữa. Từ khi làm bạn trai của Quý Tiểu Đông tới nay, rõ ràng anh cười nhiều hơn trước, tất cả những thứ này không chỉ bởi vì trong lòng anh đang yêu mà còn vì anh phát hiện cô bạn gái tiểu đậu phụ bên die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..cạnh mình càng ngày càng thú vị. Tuy bề ngoài là một dáng vẻ đoan trang thục nữ nhưng trên thực tế chỉ có thể dùng từ “oai phong lẫm liệt” để hình dung về cô.
Đúng, cô ấy thật sự rất oai phong lẫm liệt.
Cô thường xuyên thể hiện khuôn mặt tràn ngập sức sống, làm chuyện gì cũng đều là một bộ dáng tràn đầy phấn khởi, hơn nữa lại còn làm không biết mệt. Cho dù trong thời gian làm việc, thân mặc trang phục chỉnh tề, trên mặt trang điểm khéo léo nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ chen vào vài câu khiến Hoàng Phủ Chính và người ta kinh ngạc đến chết thôi. Có lúc anh cảm thấy tài năng là một vấn đề khó hiểu, giống như cô vậy. Cô hoàn toàn nói chuyện không đâu, thậm chí còn sẽ lầm bầm lầu bầu khiến Hoàng Phủ Chính cũng không dám tưởng tượng cô sẽ có bộ dáng thế nào khi đang làm việc cùng phòng với anh.
Hai người đi tới một khu nhà ở cao cấp, Hoàng Phủ Chính nhắc nhở nói: "Đến rồi."
Quý Tiểu Đông xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên cao dưới mấy chục tầng kiến trúc kiên cố thì không khỏi thở dài nói: "Bạn anh ở đây à? Chỗ này thật mới lại rất đẹp."
"Nghe nói là cuối năm ngoái mới vừa mở bán, hơn nữa chung quanh lại rất tiện, có siêu thị, trường học, tàu điện ngầm, không thiếu gì cả."
"Bạn anh chắc giàu có lắm nhỉ? Nơi này khẳng định rất đắt."
Hoàng Phủ Chính mỉm cười với khuôn mặt gian trá, anh cố ý gợi chuyện nói:: "Nếu không, hay là em ở lại một chút để hỏi thăm anh ta?"
"Quên đi thôi, lỡ đâu anh ta cảm thấy em giống như kẻ ngây thơ, chưa từng va chạm xã hội thì lúc đó không những em mất mặt mà ngay đến cả anh cũng bị liên luỵ."
"Được rồi, anh chỉ nói vậy thôi, đi nhanh đi."
Hoàng Phủ Chính khoá kỹ cửa xe, chủ động nắm tay Quý Tiểu Đông bước đi, sau đó trực tiếp đi thẳng vào thang máy lên lầu.