Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 145: Tôi chưa ăn điểm tâm



Edit: Sóc Là Ta

Từ khi lấy thuốc ở bệnh viện trở về, đã mấy ngày rồi Uông Mỹ chưa từng bước ra cửa. Ba ngày? Hay là bốn ngày? Cô cũng không nhớ rõ.

Bởi vì khẩu vị không được tốt, hơn nữa thể lực có hạn nên mỗi ngày cô chỉ ăn hai món gọi bên ngoài đưa tới, còn về nhà cô chỉ ăn thức ăn nhanh đóng hộp.

Vì không muốn bị Hoàng Phủ Toàn suy nghĩ linh tinh nên cô vội vã thu dọn những thức ăn đóng hộp ném vào thùng rác dưới lầu. Sau khi trở về thấy vẫn còn chút thời gian, cô lại trở về phòng trang điểm nhẹ một chút, không cần quá hoàn mỹ nhưng chỉ cần có thể che đi sắc mặt tái nhợt của mình là tốt rồi.

"Ting tong!"

Chuông cửa đột nhiên vang lên, không cần nhìn cũng liền biết người đến là Hoàng Phủ Toàn. Nghĩ vậy, Uông Mỹ cũng trực tiếp đi ra mở cửa.

"A Toàn, ngài đến rồi? Tôi nói rồi tôi không sao mà, không cần phiền ngài đến đây thăm tôi đâu."

Trong mười mấy năm qua, đây cũng chỉ là lần thứ hai Hoàng Phủ Toàn đến nhà của Uông Mỹ. Lần trước là lúc trước khi cô đi Canada, khi đó tuy rằng cô không có trang điểm quá, hoàn mỹ như khi đi làm nhưng nhìn cô vẫn bừng bừng sức sống, mà lúc này dáng vẻ cô tựa như một cụ bà hơn nữa trông cô thật sự rất gầy.

"A Mỹ, cô có dáng vẻ như thế này mà còn không cho tôi đến thăm sao?”

"Sao thế? Nhìn tôi bây giờ có khác lúc trước sao? Sao tôi có cảm giác mình vẫn khoẻ giống như trước."

"Cũng còn khoẻ sao? Gần như là một cụ bà rồi."

Uông Mỹ kêu lên sợ hãi, xem ra cô đã bị Hoàng Phủ Toàn dọa cho phát sợ, thậm chí ngay cả nói cũng lắp bắp: "A! Tôi —— tôi —— "

Hoàng Phủ Toàn đột nhiên nghĩ phụ nữ trên thế giới này sợ nhất chính là mập và già mà ông lại vừa nói thẳng thắn nói ra sự thật. Có lẽ cô ấy cũng không chấp nhận được nên lúc này ông lập tức giải thích: "Tuy rằng tôi nói hơi quá nhưng cũng gần như là vậy."

Uông Mỹ trầm mặc một chút, cuối cùng có chút u oán nói: "Thực ra tôi cũng không còn trẻ trung gì nữa, cũng đã là người phụ nữ xấp xỉ năm mươi tuổi rồi. Con người sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường thôi. Nếu như tôi ở cái tuổi hai mươi mà nghe ông nói vậy cũng đều phải giật mình."

"Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải cố ý nói cô già như cụ bà, mà là muốn nói cô có chút tiều tuỵ hơn so với trước kia." Hoàng Phủ Toàn cảm thấy hối hận vì mình đã quá thẳng thắn, có thể ông chỉ xuất phát từ mối quan tâm mà ăn ngay nói thật nhưng lại không biết sẽ làm đối phương buồn rầu. Vậy thì từ lúc đầu ông nên tránh đi có lẽ sẽ tốt hơn.

"Vì bị bệnh cho nên mới phải như vậy. Ôi, ngài xem tôi này, thật bất lịch sự mà, ngài đến nãy giờ lại không mời vào nhà mà cứ để đứng đây trò chuyện mãi."

"Nếu tôi đã đến đây rồi thì dù cho cô không mở miệng mời tôi vào nhà thì tôi cũng sẽ tự mình bước vào."

"Ngài biết tự giác như thế là tốt rồi."

Uông Mỹ nói xong cũng đi trước vào phòng khách dẫn đường, còn Hoàng Phủ Toàn ở phía sau nhẹ nhàng đóng cửa và theo cô đi vào trong.

Nhìn thấy dáng vẻ cô giống như muốn rót nước cho mình thì Hoàng Phủ Toàn liên tục mở miệng nói: "A Mỹ, cô không cần bận bịu như thế. Tôi không uống nước, trước khi đến đây tôi đã uống nước ở nhà rồi."

"Trời nóng như vậy, sao lại không uống? Tôi đã chuẩn bị cho ông một ly nước rồi, ông muốn uống thì uống, còn nếu không muốn uống cứ để đó là được rồi. Đây cũng không phải chuyện gì khổ cực quá sức, việc nhỏ như vậy tôi cũng có thể làm được."

Hoàng Phủ Toàn cũng không muốn mình quá khiêm nhượng, nếu không ông lại khiến đối phương có suy nghĩ cô vừa già vừa xấu nên chắc bị ông ghét bỏ rồi.

Nhận ly nước từ trong tay đối phương, ông cũng không quên nói một tiếng: "Cảm ơn!"

Dáng người của Uông Mỹ thon gầy lại có nước da trắng nõn, khi cô ngồi xuống lún sâu xuống ghế sopha khiến người khác có cảm giác cô được bao bọc lọt thỏm trong lòng ghế, lúc này trông cô càng thêm yêu kiều, xinh đẹp. Nhìn thấy cảnh này trong lòng Hoàng Phủ Toàn lại dâng lên cảm giác khó nói thành lời, ông chậm rãi mở miệng nói: "Bây giờ cô thấy thế nào?"

"Bây giờ tôi khoẻ lắm rồi, có thể tự mình ăn ngon ngủ yên, chỉ có thân thể hơi yếu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Còn những cái khác đều tốt."

"Cô bị bệnh nhiều ngày như vậy, thân thể khẳng định rất yếu rồi. Đúng rồi, mấy ngày nay cô có ăn gì không?"

"Đương nhiên là có ăn, bằng không tôi đã sớm té xỉu rồi."

"Vậy cô ăn gì? Lẽ nào cô còn có sức đích thân xuống bếp hay sao?"

Khuôn mặt Uông Mỹ bỗng chốc đỏ hồng, cô hơi ngượng ngùng nói: "Mỗi ngày tôi đều ăn mì gói, hoặc là thức ăn nhanh mà thôi."

"Ngày nào cũng ăn như thế, cô không cảm thấy chán sao?"

"Cũng ngon lắm mà, hiện tại tôi ăn gì cũng không cảm thấy ngon miệng, tạm thời chỉ ăn cho tiêu hóa tốt là được rồi. Hơn nữa trong bữa ăn còn có rau dưa, còn có thêm hải sản hoặc là cháo thịt nạc, nói chung không phải ăn đi ăn lại một món là tốt rồi."

"Cô có thể ăn ở bên ngoài mà?"

"Ừm, thật ra tôi có thể ra ngoài mua thức ăn để nấu cơm ở nhà nhưng tôi không muốn động tay vào làm gì cả. Từ sáng đến tối chỉ muốn ngủ ở trên giường, thậm chí hi vọng mình có thể ngủ thêm mấy ngày, sau đó chờ tỉnh lại thì sẽ đến bệnh viện tái khám."

Hoàng Phủ Toàn giống như một vị trưởng bối đang dạy dỗ cấp dưới nói: "Không uống thuốc, không ăn cơm cứ thế mà ngủ thì có thể khiến cho cơ thể mình tốt lên sao? Tôi chưa từng nghe nói có chuyện như vậy xảy ra đấy."

"Vì vậy đó cũng chỉ là chuyện tôi suy nghĩ trong đầu mà thôi, mỗi ngày tôi đều uống thuốc, cặp nhiệt kế, ăn cơm đúng giờ và hiện tại tôi cũng đã nhanh chóng hồi phục rồi."

"Nhìn dáng vẻ và tinh thần của cô rõ ràng cũng vẫn còn rất lười biếng. Nếu như không phải tôi một mực nói muốn đến thăm cô thì chắc cô cũng không muốn ngồi dậy."

"Việc này ông đoán đúng rồi, ngày hôm nay là lần đầu tiên tôi bước xuống giường."

"Vậy cô vẫn chưa ăn điểm tâm sao? Giờ cũng sắp đến mười một giờ, vậy mà lúc nãy cô nói mình ăn cơm đúng giờ?"

Vấn đề Hoàng Phủ Toàn lý giải quá chính xác khiến Uông Mỹ không thể phản bác lại được, cô chột dạ e dè nói với giọng nhỏ nhẹ như muỗi kêu: "Thực ra ăn cơm đúng giờ là chỉ mỗi ngày ăn vào buổi trưa lúc mười hai giờ, ăn bữa tối là lúc bảy giờ, mỗi món ăn đều là một bát mì."

"Giờ thì tôi biết nguyên nhân vì sao cô lại có bộ dáng như thế này rồi, nguyên nhân khiến cô bị suy kiệt không phải cảm mạo nóng sốt mà là do cô ăn uống không điều độ."

"Cũng không khác mấy."

"Được rồi, hiện tại cô đi thay quần áo một chút đi, tôi sẽ dẫn cô đi ăn cơm."

"Không cần, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại kêu gà rán Kentucky là được rồi."

Hoàng Phủ Toàn trừng lớn hai mắt, giống như ông thực sự tức giận, giọng nói cũng cao hơn, nói: "Cô lại ăn thức ăn nhanh sao? Chung quanh nơi đây có nhiều quán ăn như vậy, sao cô không thử tìm xem có loại mì nào cô thích không?"

"Tôi sợ phiền phức."

"Trước kia tôi không  quản được nhưng hiện tại cô phải nghe lời tôi. Lập tức đi thay quần áo, sau đó cùng tôi ra ngoài ăn cơm."

Uông Mỹ còn muốn từ chối nhưng bị câu nói đanh thép của Hoàng Phủ Toàn khiến cô tuân lệnh như đứa bé ngoan.

Ông cũng nói thêm: “Tôi cũng đang đói vì cũng chưa ăn điểm tâm đây.”

Mấy phút sau, hai người cùng đi ra ngoài, Hoàng Phủ Toàn lái xe đưa Uông Mỹ tới một quán cơm.

Người phục vụ vừa nhìn thấy khách đến là Hoàng Phủ Toàn thì cũng lập tức lễ phép chào hỏi nói: "Tiên sinh Hoàng, chào ngài."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.