Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 17: Anh ta là một người khá khiêm tốn. Chị cũng vậy



”Các chị ấy đối xử với em rất tốt. Em có chỗ nào không hiểu thì sẽ hỏi các chị ấy, họ cũng sẽ kiên nhẫn chỉ bảo em. Nhưng quản lý Dương cũng rất quan tâm đến em. Nói thật, em thật may mắn vì mình có thể được làm việc trong môi trường tốt như thế này.”

“Vậy thì tốt rồi, chị cũng hi vọng em có thể làm việc thoải mái, vui vẻ trong bộ phận hành chính này. Mặt khác, chị cũng rất coi trọng em. Nếu như trong khoảng thời gian ngắn, em có thể hoàn thành công việc của bộ phận hành chính giao cho em mà lại không vi phạm bất kỳ lỗi nào, thì dù em không có thành tích gì lớn lao, chị cũng sẽ đề cử em với Tổng Giám Đốc. Đến lúc đó em cũng có khả năng được thăng chức.”

“Ha ha, em không dám nghĩ đến việc thăng chức. Em vào công ty còn chưa tới một tháng, hiện tại em chỉ muốn hoàn thành tốt công việc của mình là tốt lắm rồi.”

Quản lý Dương thấy đối phương không bị mắc bẫy, cô vội vã dụ dỗ nói: “Có chị ở đây, em không cần lo lắng, chỉ cần về sau em nghe theo lời chị. Chị bảo đảm không ai dám khi dễ em . Đúng rồi, em chưa từng gặp Tổng Giám Đốc phải không? Để chị nói cho em biết, anh ta chính là bạn trai chị đó. Cho nên lời của chị cũng như lời của anh ta nói, tin tưởng vào chị thì không bao giờ sai lầm.”

Quý Tiểu Đông nghe tin đó thì vô cùng kinh ngạc. Nói thế cũng có nghĩa là nếu cô làm ầm ĩ lên với bà chủ tương lai, thì cô sợ mình cũng sẽ không trụ lại lâu ở công ty này được. Cô vừa hoài nghi vừa e dè hỏi : “Thật …… thật sao?”

“Khi nào thì chị - Dương Mỹ Lệ lại lừa gạt em?”

“Không có, dĩ nhiên không có.”

“Vậy được rồi. Còn một việc nữa, chị có một chai nước hoa nhãn hiệu DIOR. Mặc dù là tặng phẩm, nhưng nó cũng có giá trị không ít, giờ chị tặng cho em.”

“A, không, quản lý Dương, không cần. Hôm nay chị đã mời em ăn cơm, sao em lại còn nhận tặng phẩm của chị được? Mà em cũng không có chuẩn bị món quà nào để tặng cho chị cả.”

Phản ứng của Quý Tiểu Đông đã sớm nằm trong suy nghĩ và dự đoán của quản lý Dương, cô ta đắc ý cười một tiếng, tiếp tục dụ dỗ nói: “Cái này thì có là gì ? Mặc dù trong công ty chị là quản lý của em, nhưng bình thường biết đâu chị cũng có nhiều việc cần em giúp một tay. Em cứ thoải mái nhận đi, xem như đây là phí chịu cực khổ của em đi nha.”

“Sao em lại không biết xấu hổ mà cứ nhận quà tặng của chị như thế được? Em không thể nhận món quà quý giá như vậy được.”

Quản lý Dương nhìn đối phương không mắc bẫy, cô ta cố ý buông tay ra, lọ nước hoa lập tức rơi xuống thảm trên sàn nhà. Quý Tiểu Đông giật mình, nếu nó bị vỡ nát thì cô phải mất hơn nửa tháng tiền lương mới có thể đền nổi. Cô vội vã cúi xuống tìm chiếc lọ, may mắn là cô nhanh chóng tìm thấy nó, cô giơ chiếc bình cao lên, hướng về phía quản lý Dương nói: ”Chị không được ném đồ vật bừa bãi ở chỗ này.”

“Cầm đi, về sau có chuyện tốt sẽ không thiếu phần em.”

Nhìn chai nước hoa trong tay, nếu như cô nhận, có khi lại được quản lý Dương coi trọng. Còn nếu không may, chai nước hoa rớt xuống đất bể nát, chưa nói tới việc cô không được lòng quản lý, mà đã làm cô ta mất hứng. Nghĩ vậy, Quý Tiểu Đông không biết làm gì khác hơn là cố gắng cười gượng, nói cám ơn :“Cám ơn quản lý Dương.”

“Được rồi, món ăn lên rồi. Hôm nay em nhất định phải nể mặt chị, cố gắng ăn nhiều một chút, không ăn hết những món ăn ở đây thì sẽ không được về, biết không?”

“Dạ, được, chúng ta ăn đi.”

“Đúng rồi, A Chánh, cũng chính là Tổng Giám Đốc của công ty này. Em cũng đừng nói lung tung về chuyện anh ta là bạn trai của chị nha, anh ta là người khá khiêm tốn, chị cũng thế.”

“Dạ , quản lý Dương, mời chị dùng bữa.”

Một giờ sau khi ăn cơm no, uống trà đủ, Quý Tiểu Đông thoải mái chậm rãi xoay người. Một tiếng ợ chứng tỏ mình no căng bụng suýt chút nữa phát ra khỏi miệng cô. Cô vội dùng khăn giấy ăn che miệng lại, làm bộ như ho khan một tiếng, cuối cùng đem âm thanh ợ đó kìm nén xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.