Buổi tối hôm đó, Quý Tiểu Đông lại cùng Hà Trùng đi tới quán bar - nơi Hà Trùng diễn xuất. Đợi đến khi anh bước lên đài biểu diễn thì cô cũng tìm cho mình một vị trí khuất trong góc tối chậm rãi thưởng thức.
Chỉ chốc lát sau, Quý Tiểu Đông nhìn thấy Hoàng Phủ Chính đang ngồi gần sân khấu. Hôm nay anh mặc quần jean và áo pull trông cũng như ngày thường. Một lát sau, cô lại thấy anh cầm hai ly rượu, một ly đưa tận tay Hà Trùng và cùng cạn ly, sau đó anh cũng uống một hơi cạn sạch.
Trong suốt buổi tối, Hoàng Phủ Chính cứ thế kính Hà Trùng mấy lần rượu, bọn họ cũng rất ít nói chuyện nhưng trông họ giống bạn cũ hơn. Một mặt Quý Tiểu Đông gọi đồ ăn vặt, vừa ăn vừa yên lặng mà nhìn hai người đang diễn kịch ở trước mặt mình.
Mãi đến tận khi Hà Trùng tan làm, anh mới tiến về phía Hoàng Phủ Chính bắt chuyện đơn giản vài câu, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Hà Trùng đi tới cạnh bàn của Quý Tiểu Đông cười cười nhìn cô, cũng không có ý định cho cô mở miệng nói lời nào. Anh chủ động cầm đồ ăn lên và bắt đầu ăn.
"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị."
"Anh không có gì giấu diếm, nếu như em không tin thì em hãy nói em muốn nghe điều gì. Nếu anh biết sẽ nói cho em nghe."
Quý Tiểu Đông lấy một tay giả bộ phẩy phẩy cố tình không cho Hà Trùng đụng tới đĩa thức ăn, cô bắt chước mấy bà cô ngoài chợ than thở: "Anh đừng có giả bộ hồ đồ, cố tình thông đồng với anh ta gọi các đồng nghiệp đến chỗ em mua đồ còn gửi chuyển phát Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,nhanh. Nếu không phải anh đưa ra ý kiến thì anh ta sẽ dám hành động sao?"
"Nói thật, anh không biết nhưng anh đoán chắc hẳn là do anh ta sai khiến."
"Anh thật sự không biết?"
"Vậy em cho là thế nào?"
Trên mặt Hà Trùng có vẻ nghiêm túc, thậm chí từ trước tới nay Quý Tiểu Đông chưa từng gặp qua bộ dáng này của Hà Trùng. Cô cũng lập tức thu mình lại.
"Anh cũng mặc kệ chuyện giữa các người, mà anh cũng không muốn quản. Tuy rằng anh biết anh ta muốn cứu vãn cuộc tình nhưng anh không thể vì giúp anh ta mà có thể bán đứng em. Nếu em cảm thấy anh ta hành động như thế chỉ làm em chán nản thì em hãy nói với anh một tiếng. Anh sẽ nói anh ta từ nay về sau cách xa em ra một chút."
"Vậy mà em còn tưởng rằng anh và anh ta thân thiết lắm đấy."
"Anh với anh ta mới biết chỉ có một hai ngày thôi, nếu có thì anh cũng sẽ không để anh ta sai khiến như vậy. Em yên tâm, đối với anh, em mới là người quan trọng, nói cách khác em đáng sợ hơn anh ta nhiều, anh không dám trêu chọc."
Quý Tiểu Đông thả ly nước xuống bàn, vẫn có chút không tin lời nói của Hà Trùng, đồng thời cũng để tỏ ra rằng mình bất mãn, cô tức giận nói: "Tốt nhất là anh nên chấm dứt ngay việc đó thôi."
"Em không tin thì thôi. Về thôi, hôm nay anh mệt, muốn về sớm nghỉ ngơi."
Tuy rằng bộ dáng anh không hù doạ được ai nhưng nhìn Hà Trùng không giống như người không biết điều. Cuối cùng, Quý Tiểu Đông đành ngoan ngoãn theo anh về nhà.
Ngày hôm sau cũng như vậy, tình huống hầu như không có gì khác. Sau khi thối tiền cho người đồng nghiệp vài tờ tiền lẻ, cuối cùng Quý Tiểu Đông dặn dò: "Phiền anh chuyển lời đến người nhờ anh mua đồ dùm, nếu ngày mai anh ta còn dám làm vậy thì tôi cũng sẽ không mở cửa. Nếu thích thì cứ làm vậy thử xem."
Ngày tiếp theo, thấy người đến mua đồ không phải là đồng nghiệp của mình thì tâm trạng cô có chút thoải mái. Quý Tiểu Đông gọi điện thoại hẹn Uông Mỹ, nói buổi tối ra gặp mặt, đối phương cũng vui vẻ đồng ý.
Lúc sáu giờ, đúng lúc Quý Tiểu Đông định thu sạp chuẩn bị trở về thì bỗng xuất hiện một bé gái trạc cỡ ba, bốn tuổi ôm một bó hoa đỏ tươi đi tới.
"Cô à, tặng cô."
"Tặng cô?"
Bé gái gật đầu mạnh một cái, hai bím tóc vừa đen bóng lung lay lắc qua lại trông cực kỳ đáng yêu.
"Ai nhờ cháu đưa cho cô?"
"Một chú đẹp trai."
"Anh ta ở đâu?"
"Ở phía sau."
Quý Tiểu Đông nhìn theo ngón tay cô bé chỉ, trên bờ cát người lui tới không ít nhưng cũng không hề thấy bóng dáng của Hoàng Phủ Chính.
"Chú ấy cho cháu tiền ăn quà nữa."
"Thật sao? Anh ta cho cháu bao nhiêu tiền?"
Bé gái mở bàn tay phải của mình ra, một tờ tiền còn có chút nếp nhăn lộ ra, cô bé tự giơ vật quý kiêu ngạo nói: "Aida, một trăm đồng."
"Cô cho cháu hai trăm đồng, cháu đem hoa trả về cho chú ấy được không?"
"Không được. Chú ấy nói rồi, mặc kệ như thế nào, cô nhất định phải nhận lấy hoa này. Nếu cô không nhận hoa thì chú cũng sẽ thu lại Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,một trăm đồng này."
"Không quan trọng lắm, cháu đem một trăm đồng trả lại chú ấy, sau đó cô cho cháu hai trăm đồng, như vậy không phải càng tốt sao?"
"Không, vậy chút nữa nếuchú sẽ cho cháu bốn trăm đồng và nói rằng đưa cho cô một món gì đó. Lúc đó, có khả năng cô còn có thể cho cháu tám trăm đồng. Vậy cháu chỉ lo kiếm tiền, lúc nào có thể chơi nhỉ? Ba mẹ cháu đều đang đợi. Cô à, cô hãy mau nhận lấy đi."
Nghe lời nói yểu điệu của bé gái phân tích, Quý Tiểu Đông thực sự không đành lòng làm lỡ cuộc vui đùa của cô bé, cô tươi cười khom người xuống nhận đóa hoa. Đồng thời cô cũng vuốt khuôn mặt nhỏ bé của bé gái nói: "Hoa thì dì nhận, cảm ơn cháu, cháu đã hoàn thành nhiệm vụ."
"Ừ, ừ, cháu đã hoàn thành nhiệm vụ. Cô à, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Nhìn thấy bé gái nhảy nhót rời đi, Quý Tiểu Đông cũng không có dự định gì. Cô bắt đầu đếm hoa hồng trong tay mình, tổng cộng có mười một đóa, mỗi một đóa đều là nụ hoa e thẹn. Không biết tại sao, đột nhiên cô mỉm cười với nụ cười nhợt nhạt, trong lòng có chút vui mừng, tuy rằng chỉ trong chớp mắt nhưng dù sao đã từng tồn tại.
Bởi Hà Trùng chỉ diễn xuất vào mỗi cuối tuần nên bình thường nếu anh không ở nhà nghỉ ngơi thì cũng sẽ ra đầu đường biểu diễn. Nếu hôm nay anh không đến đây thì Quý Tiểu Đông cũng chỉ biết ngồi xe bus đi vào thành phố.
Sau khi xe bus đến, Quý Tiểu Đông đang cầm hoa, người trên xe đều đang hâm mộ nhìn cô. Tuy rằng không ai mở miệng nói chuyện nhưng Quý Tiểu Đông có một loại cảm giác bị chú ý. Nếu như đổi lại là một năm trước, có thể cô sẽ cảm thấy có chút bất tiện. Thế nhưng bây giờ cô đã sớm tôi luyện chính mình thành một người có đầy đủ bản lĩnh bất khả xâm phạm, chỉ cần không phải chuyện xấu thì người khác có nhìn ngó thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến cô.
Cô vừa tìm được một vị trí để ngồi xuống thì lại nhìn thấy Hoàng Phủ Chính cũng theo lên xe. Sau khi anh nhìn thấy cô cũng không có dự định chào hỏi, anh cứ như thế thẳng tắp bước qua mặt cô và ngồi ở hàng ghế phía sau dù bên cạnh cô vẫn còn một chiếc ghế trống.
Quý Tiểu Đông cũng quật cường không quay đầu nhìn Hoàng Phủ Chính. Tuy rằng vẫn còn ôm bó hoa trong lồng ngực mình nhưng khi thấy anh xem mình như người xa lạ thì cô cũng có chút giận hờn. Trước đó một ngày, cô bị mất ngủ, hơn nữa lại đi làm sớm hơn một tiếng nên Quý Tiểu Đông nhanh chóng buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, cô cảm giác có người đẩy cánh tay mình, trong miệng còn đang gọi: "Mau tỉnh lại, xuống xe thôi."