Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 46: Chúc mừng lễ kỷ niệm ba mươi năm ngày thành lập công ty: Buổi tiệc kết thúc



Như đã hẹn, sau khi buổi tiệc kết thúc, Lương Thu đi tìm Quý Tiểu Đông, thấy cô đang trò chuyện với các đồng nghiệp khác về chuyện thắng giải. Lúc đó, trong lòng anh mới hết âu lo, thấp thỏm.

Vì tập đoàn Thái tử có rất đông nhân viên, nên sau khi buổi tiệc kết thúc, họ lần lượt kéo vào nhà ăn. Cũng vì vậy anh đã bị lạc Quý Tiểu Đông. Cho đến khi tất cả mọi người ổn định chỗ ngồi thì anh mới thấy Quý Tiểu Đông. Nhân lúc cô ngồi một mình, anh dũng cảm bước tới hỏi xin số điện thoại của cô.

Sau khi có được số điện thoại của Quý Tiểu Đông, anh ta vui vẻ rời khỏi đó. lúc này tổ trưởng Lưu cũng trở về chỗ ngồi của mình. Hiện giờ, Quý Tiểu Đông đang cảm thấy vui vẻ vì nhận được giải thưởng nên cô chưa nói việc này với tổ trưởng Lưu. Cô nghĩ việc người khác mời mình ăn cơm cũng không phải chuyện xấu xa nên để từ từ nói với tổ trưởng Lưu cũng được. Dù gì thì ăn cơm trước rồi tính sau.

Sau khi dùng cơm xong, Quý Tiểu Đông trở về chỗ ngồi của mình. Cô bắt đầu tỉnh táo lại, suy nghĩ về những việc đã xảy ra trong ngày hôm nay.

Thứ nhất là việc cô trúng giải lớn nhưng thái độ của quản lý Dương hình như muốn đoạt lại giải thưởng cho bằng được. Dù cô may mắn trúng giải thưởng nhưng cô e rằng, sau sự việc này quản lý Dương sẽ ra sức chèn ép mình. Với tính cách của cô ta, điều đó cũng có thể xảy ra.

Thứ hai, Tổng Giám Đốc có lẽ đã nhận ra cô chính là người dội nước lạnh vào người anh ta rồi. Một tháng qua, vẫn không việc gì xảy ra, có lẽ anh ta cũng không muốn làm khó cô. Không những thế, vào lúc cạnh tranh giữa cô và quản lý Dương, anh mạo hiểm đồng ý tiết lộ vấn đề riêng tư về bản thân để cô có cơ hội trúng giải. Không lẽ cô và anh ta thật sự sinh cùng ngày, cùng thàng, cùng năm sao?

Thứ ba, tại sao Lương Thu lại muốn mời cơm mình? Tại sao cô không nhớ nổi rằng cô có đồng ý hay chưa? Mặc dù cơ hội trúng thưởng là ngàn năm một thuở, là một chuyện tốt nhưng cũng không đến nỗi vì vui vẻ quá mức mà cô lại đồng ý hẹn hò với một người đàn ông mà mình chưa từng quen biết. Có lẽ cô đã sai lầm khi đồng ý hẹn dùng cơm với anh ta.

Còn một việc cuối cùng là ngày mai các đồng nghiệp trong bộ phận hành chánh nhất định sẽ la hét đòi khao. Chuyện này cũng là chuyện bình thường nhưng cô có nên cân nhắc xem mình có mời quản lý Dương hay không? Quan hệ giữa cô ta và đồng nghiệp vốn không tốt, nếu cô mời cô ta đi cùng với các đồng nghiệp, sợ mọi người không vui. Như vậy thì buổi tiệc chúc mừng còn ý nghĩa gì nữa?

Quý Tiểu Đông đang bối rối, lo lắng vì mấy vấn đề kia khiến cô mất ngủ. Cô lăn qua lộn lại cả đêm, đến gần sáng mới chợp mắt được một chút.

Thứ hai đầu tuần, vừa bước vào phòng làm việc, các đồng nghiệp đợi cô trước rồi. Mọi người vây quanh cô bàn luận về tình huống tối hôm qua.

“Các cậu biết không, thời điểm cạnh tranh giữa Tiểu Quý và Nữ Ma Đầu, tớ nghe Tổng Giám Đốc nói lên ngày tháng năm sinh, tớ ngồi ở dưới khán đài toát mồ hôi hột. Tiểu Quý của chúng ta hiền lành như vậy làm sao đấu thắng nổi Nữ Ma Đầu xảo trá, quỷ quyệt được chứ?”

“Đúng đó, mà họ còn là đồng nghiệp nữa, còn làm việc chung bộ phận hành chánh mà lại tranh đấu như thế. Mọi người nhìn vào sẽ cho là tàn sát lẫn nhau. Dù gì thì tớ vẫn mong Tiểu Quý sẽ thắng giải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.