Khoảng mười một giờ trưa, đang trong giờ làm việc, Quý Tiểu Đông có điện thoại từ một số lạ.
”Alô, xin chào.”
”Xin chào, anh là Lương Thu.”
Nghe giọng nói hơi quen thuộc, cái tên cũng thấy quen quen, Quý Tiểu Đông
liền nhớ ngay rằng mình đã hẹn với anh ta tối hôm qua. Vì vậy cô ngập
ngừng hỏi: “A, là anh à, Tiểu Lương. Sao vậy? Có chuyện gì không?”
”Em chưa đi lãnh thưởng à? Bây giờ anh đang ở bộ phận tài vụ, em mau đến
đây lãnh thưởng đi. Bậy giờ không có nhiều người nên không cần phải xếp
hàng.”
”A, được, vậy em lập tức tới ngay.”
”Không cần vội, anh ở đây chờ em. Đúng rồi, em nhớ mang theo phiếu trúng thưởng.”
”Dạ, em biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Quý Tiểu Đông xin phép tổ trưởng Lưu. Sau đó cô bỏ hết công việc ở đó, đi đến phòng tài vụ lãnh thưởng.
Lúc Quý Tiểu Đông mới vừa bước vào cửa chính của phòng tài vụ, đầu tiên cô
nhìn thấy Hoàng Phủ, anh đang đứng trò chuyện với Lương Thu. Quý Tiểu
Đông cảm thấy lúng túng không biết mình nên đứng lại hay là bỏ đi, một
lát sau quay trở lại.
Đang nói chuyện với Tổng Giám Đốc, Lương
Thu nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng sau lưng mình, anh quay đầu lại nhìn
thấy Quý Tiểu Đôngđang do dự, anh vội vã chào hỏi nói: “Tiểu thư Quý,
em tới rồi? Mau tới đây lĩnh thưởng thôi.”
Bị kêu tên, Quý Tiểu Đông đành cười cười, cô chậm chạp bước tới, sau đó ngầng đầu lên, lễ phép chào hỏi: “Chào Tổng Giám Đốc.”
Hoàng Phủ mỉm cười đáp lễ, anh vừa gật đầu vừa nói: “Xin chào, cô vàtiểu Lương đều trúng giải nhì sao?”
”Đúng vậy.”
”Chúc mừng hai người. Hi vọng các ngươi cố gắng làm việc thật tốt, tiếp tục đạt giải thưởng vào năm sau.”
Lương Thu đa tạ: “Cám ơn Tổng Giám Đốc, nghĩ tới sang năm còn có cơ hội trúng giải, tôi càng có động lực để tiếp tục làm việc.”
”Vậy thì tốt, công ty sẽ không bạc đãi bất kỳ một nhân viên nào luôn cố gắng làm việc vì công ty.”
Một nhân viên thuộc phòng tài vụ hỏi Quý Tiểu Đông: “Cô à, cô có thể cho tôi xem chứng minh nhân dân và phiếu lĩnh thưởng? “
”A, đây ạ.”
Quý Tiểu Đông không giống Lương Thu, có thể nói chuyện trên trời dưới đất
với Tổng Giám Đốc như vậy. Sau khi chào hỏi, cô hầu như không nói lời
nào. Cho đến khi nghe nhân viên ở phòng tài vụ yêu cầu đưa giấy tờ thì
cô liền đưa tới.
”Xin hỏi cô muốn chuyển tiền qua thẻ hay sao?”
”Đúng vậy.”
”Vậy mời cô ký tên ở đây.”
“Được.”
Sau khi Quý Tiểu Đông ký tên xong, nhân viên thông báo: “Tốt lắm, tôi sẽ
chuyển tiền vào chiều nay. Sau khi tan ca, cô có thể tới kiểm tra. Nếu
không có, cô có thể đến gặp tôi vào ngày mai. Giờ đã xong, cô có thể về. “
”Tốt. Vậy tôi có phải nộp thuế không?”
”Cô không cần
nộp thuế, công ty sẽ đóng thuế cho cô. Cô chỉ cần nhận lương của một
năm. Nhưng nếu cô được thăng chức hay hạ chức thì tôi không bảo đảm. Tôi chỉ chuyển tiền theo định mức thôi. “
Thật là tin tốt. Vì quá
vui mừng nên Quý Tiểu Đông ngẩng đầu nhìn
Hoàng Phủ, ánh mắt tràn đầy sùng bái và cảm kích. Hoàng Phủ cũng hiểu ý
tứ của đối phương, anh nhếch khóe miệng, lộ ra ý cười nhưng vẫn không
nói gì.