Lúc Hoàng Phủ Chính
nói lời này, khuôn mặt anh vẫn nghiêm trang như thường ngày, nhưng giọng nói có chút thân thiết hơn. Cũng không biết lý do vì sao Quý Tiểu Đông
tin tưởng anh thật lòng muốn giúp đỡ mình chứ không vì lý do nào khác.
Một tiếng “ding” vang lên báo hiệu thang máy đã đến lầu mười sáu. Cửa thang máy tự động mở ra, Hoàng Phủ Chính bước ra ngoài trước. Anh cũng đã
từng đến bộ phận hành chính rồi nên cũng biết đường đi đến đó.
Quý Tiểu Đông khoác ba lô nhỏ của mình theo sát phía sau Hoàng Phủ Chính.
Trên đường đi, hai người cũng không ai nói chuyện với ai câu nào. Hoàng
Phủ Chính cứ vậy bước đi thật nhanh, còn Quý Tiểu Đông mang giày cao gót cũng chạy theo ở phía sau anh. Hành lang lầu mười sáu vang lên hai
tiếng bước chân, một nhanh một chậm, vừa như bất đồng vừa như hài hoà
với nhau.
Hoàng Phủ Chính đi tới trước cửa của văn phòng bộ phận hành chính liền dừng lại. Quý Tiểu Đông đang đi tới, cũng không ngờ anh dừng lại nên thắng không kịp, sơ ý đụng vào lưng anh. Đến khi cô phản
ứng kịp thì cô và anh đang đứng ở khoảng cách quá gần. Cô hoảng hốt vội
vã lùi lại giữ khoảng cách, khuôn mặt thẹn thùng chợt ửng hồng như rặng
mây vào buổi chiều.
Lúc này cô thấy cửa chính của phòng làm việc bị khoá, cô đưa tay tìm chìa khoá trong túi. Cô lục trong túi mình hơn
năm phút, mới nhớ ra rằng hôm nay không phải mình trực. Nói chính xác là cô không có chìa khoá trong túi.
Hoàng Phủ Chính đang đứng chờ
cô lấy chìa khoá để mở cửa đi vào phòng làm việc, nhưng thấy cô tìm kiếm mãi lại có khuôn mặt ngại ngùng đang nhìn mình. Anh thầm nghĩ chẳng lẽ
……
”Cô quên chìa khóa?”
”Không phải, hôm nay không phải là phiên trực của tôi, cho nên tôi không có chìa khóa.”
”Vậy tại sao hôm nay cô tới sớm như vậy?”
Quý Tiểu Đông bỗng cảm thấy ngại ngùng, trên mặt không được tự nhiên. Cô
cúi đầu giải thích: “Mang nhiềuđồ như vậy, nếu như bị người khác bắt
gặp, tôi sẽ rất xấu hổ. Cho nên tôi tới sớm, dự định đứng đây chờ đồng
nghiệp tới mở cửa.”
“Tại sao cô lại ngại ngùng khi những thứ đồ này là đồ cô mua để mời họ?”
“Tất cả các đồng nghiệp ở bộ phận hành chính đều biết tôi mua đồ cho họ nên
họ sẽ cảm thấy bình thường. Còn những người ở bộ phận khác thấy sẽ giật
mình thậm chí sẽ có nhiều người kinh ngạc, vì tối hôm qua, khi tôi mang
những túi đồ này ra khỏi siêu thị, tôi cũng đã thấy rất nhiều ánh mắt
nhìn tôi kỳ quái thế nào.”
Mặc dù lúc trước Hoàng Phủ Chính cảm
thấy hành động của Quý Tiểu Đông có chút khó hiểu, nhưng giờ đây chính
tai anh nghe cô giải thích nên anh cũng cảm thấy thông cảm với cô. Anh
lại tiếp tục khích lệ nói: “Hoá ra là như vậy, thật ra cô cũng không
cần quan tâm người khác nhìn cô thế nào, dù sao cô cũng đâu làm gì sai.”
”Tôi cũng biết vậy nhưng tôi cũng không thích người khác nhìn mình như thế.
Tôi chỉ là một người bình thường, không hy vọng người khác nhìn tôi như
quái vật. Đúng rồi, Tổng Giám Đốc, anh mau để đồ xuống đi, đồng nghiệp
của tôi có lẽ cũng sắp đến rồi đó.”
”Ừ, được rồi.”
”Cám ơn anh, nếu không gặp anh, tôi không biết phải làm sao nữa đây.”
Lúc Quý Tiểu Đông cười, khuôn mặt cô trở nên rạng rỡ, yêu kiều. Ở buổi tiệc lần trước, Hoàng Phủ Chính nhìn thấy cô đeo mắt kính mà hôm nay cô
không đeo nên anh không biết cô có bị cận hay không? Anh cũng không muốn rời đi ngay lúc này nên anh lại tìm đề tài để nói: “Tôi nhớ lúc lên lĩnh thưởng cô có đeo mắt kính. Cô bị cận à?”