Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 58: Dò xét



“Anh không cần thực đơn, để anh phục vụ đến để gọi món là được.”

Lương Thu gọi món ăn, trong đó có một món là đặc sản của nhà hàng.

Sau khi gọi món ăn xong, Quý Tiểu Đông tò mò hỏi: “Anh thường đến đây ăn cơm sao?”

“Cũng không thường lắm, nửa tháng đến một lần.”

“Vậy sao hôm nay anh biết đầu bếp chính sẽ nấu món gì?”

“Thật ra lúc vào cửa, anh thấy có sò lụa. Vừa đúng lúc anh muốn ăn, cho nên anh gọi luôn.”

“Anh làm bảo vệ chắc là anh có đôi mắt tinh lắm nhỉ? Vậy anh có thể làm đặc cảnh được đó.”

Nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của Quý Tiểu Đông, Lương Thu vội vàng khiêm tốngiải thích: “Đâu có, lúc nãy chỉ là vô tình nhỉn thấy thôi. Không phải lúc nào anh cũng như thế đâu.”

Quý Tiểu Đông nhìn chung quanh, lúc này trong phòng đã có rất đông người, có lẽ việc buôn bán cũng khá. Cô lại mở miệng nói: “Nhà hàng này xem ra kinh doanh cũng khá, chắc chi phí cũng không thấp.”

“Dù sao bây giờ chúng ta đều có tiền, thỉnh thoảng ra ngoài tiêu xài một chút cũng không phải quá đáng. Em đã mời các đồng nghiệp ăn cơm chưa?”

“Họ bàn tán cả nửa ngày cũng không thống nhất được nên ăn chỗ nào. Cuối cùng em quyết định mua đổ ăn vặt thay thế cho việc ra ngoài ăn cơm. Không ngờ họ rất vui vẻ, vừa ăn vừa trò chuyện rất sôi nổi.”

Lương Thu sờ cái ót, lại nghi ngờ hỏi: “Sao con gái tụi em lại thích ăn đồ ăn vặt thế? Việc đó quan trọng hơn ăn cơm sao?”

“Thì cũng giống như đàn ông các anh thích uống rượu hút thuốc lá. Ăn cơm cũng rất quan trọng nhưng thỉnh thoảng chúng em lại không muốn ăn.”

“Em lấy ví dụ thật hay. Đúng rồi, Tiểuthư Quý, em là người địa phương à?”

Quý Tiểu Đông chỉnh đối phương, nói: “Anh đừng gọi em là tiểu thư Quý, anh cứ gọi Tiểu Quý được rồi. Em cũng gọi anh là Tiểu Lương. Em từ nơi khác đến, ở đây cũng được nửa năm rồi.”

“A, Tiểu Quý, tên em rất đặc biệt. Sao lại đặt tên em là Tiểu Đông vậy? Anh còn tưởng em giống cây đằng (cây đằng là một loại mây, mọc chằng chịt mà có tua xoăn lại). Bởi vì em giống loài đó, vừa mảnh khảnh vừa mềm mại, lại dịu dàng.”

“Vậy em hỏi anh, nếu như anh nghe người ta gọi là Đông, vậy đầu tiên anh sẽ nghĩ gì?Không được suy nghĩ, trả lời ngay.”

“Tổn thương, đau đớn. Nhưng không phải là tan nát cõi lòng mà chỉ là ở mức độ nhẹ nhàng thôi, hoặc là chỉ cảm thấy khó chịu một chút thôi.”

“Ừ, anh giải thích vậy cũng được. Chúng ta đổi đề tài thôi.”

Thật ra vấn đề này đã được Quý Tiểu Đông đã chuẩn bị từ sớm rồi, giống như ai muốn làm bạn của cô thì phải trả lời câu hỏi này vậy. Nhưng thật đáng tiếc, câu trả lời của họ đều không như ý cô mong muốn. Còn câu trả lời của Lương Thu khiến cô có chút thất vọng, nhưng cô cố gắng tỏ ra không có gì, hơn nữa lại nhanh trí đổi đề tài câu chuyện.

“Còn về phương diện trò chuyện thì sao? Chỉ cần em nói ra một phạm vi, thì anh lập tức có thể tìm được đề tài.”

“Vậy trước tiên, anh giới thiệu một chút về anh đi.”

“Anh là người bản địa, học ngành thể dục. Sau khi tốt nghiệp ra làm nhân viên an ninh, anh chỉ vào tập đoàn Thái Tử này trước em có một tháng mà thôi nhưng lần này may mắn được trúng giải, thưởng lớn. Nhà anh chỉ có ba mẹ và một người anh trai, bọn họ đều có nguồn thu nhập nên anh cũng không phải lo lắng nhiều. Anh cảm thấy môi trường làm việc ở đây rất tốt. Mặc dù lương không cao nhưng nếu mỗi năm đều trúng giải thì có lẽ anh cũng cố gắng phấn đấu để làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.