Nhìn dáng vẻ say
đắm của Lương Thu, Quý Tiểu Đông tàn nhẫn lên tiếng cắt đứt mộng đẹp của anh ta: “Cho là năm nào anh cũng trúng giải, nhưng tiền thưởng cũng sẽ
chưa chắc bằng lương một năm của anh. Anh cũng nên thực tế một chút đi.”
“Anh đang nói giỡn đấy. Dù tiền thưởng có nhiều hơn đi chăng nữa, thì cũng
không phải năm nào anh cũng may mắn trúng giải. Thật ra, anh mơ ước được làm việc trong tập đoàn Thái Tử này từ lâu rồi, có nhiều người nói anh
không có tiền đồ, nhưng anh lại cảm thấy thích cơ cấu quản lý chuyên
nghiệp giống như trong quân đội vậy.”
“Anh từng đi lính rồi sao?”
“Chưa từng. Chính vì chưa từng đi lính nên anh mới thích. Cơ cấu quản lý của
tập đoàn Thái Tử rất nghiêm khắc. Có lẽ chủ tịch và tổng giám đốc đều có xuất thân từ quân nhân. Vì cảm thấy thích nên anh nghĩ mình nên cố gắng làm việc thật tốt trong môi trường mới này.”
“Xem ra anh rất yêu thích công việc này.”
Lương Thu nhíu mày, anh ta hỏi ngược lại: “Dĩ nhiên là anh thích rồi. Vậy còn em thì sao? Em thích công việc ở bộ phận hành chính chứ?”
“Cũng
tạm ổn thôi. Tuy có đôi lúc cũng cảm thấy áp lực, cảm thấy rất phiền não vì mình chưa thích ứng tốt với công việc nhưng ngược lại các đồng
nghiệp lại rất tốt. Họ luôn luôn sẵn sàng giúp em khi em gặp khó khăn.
Mặc dù em mới vào làm chưa được bao lâu nhưng em cũng rất thích môi
trường làm việc mới này. Ý em là thích đồng nghiệp hơn là thích công
việc hiện tại của mình.”
“Thật ra trong một ngày, con người có ba phần, một là thời gian dùng để ngủ, một là dành dành cho người yêu, một phần cuối cùng là làm việc. Nói đúng hơn, phần dành cho người yêu và
phần dành cho đồng nghiệp tương đương nhau. Nếu quan hệ với đồng nghiệp
không hài hoà, thì cũng giống như vợ chồng bất hoà, cảm thấy thật khó
chịu, thật áp lực. “
Nghe xong, Quý Tiểu Đông sợ hãi than vãn
nói: “Trời ạ, anh học những lời này ở đâu thế? Nghe thật hợp lý, em
hoàn toàn đồng ý với ý này.”
“Người sáng tác ra ý đó dĩ nhiên
không phải là anh …. Anh chỉ mượn lời để nói lại thôi. Nhưng anh nghĩ
người yêu cũng quan trọng giống như công việc vậy, vì nó cũng chiếm một
phần ba trong cuộc sống của mình mà.”
“Nghe cách anh nói chuyện thì có ai nói anh là nhân viên bảo vệ đâu? Em cảm thấy anh rất sành đời.”
“Haha, đừng trách anh không nhắc nhở em nha, đưng yêu anh vì đó cũng chỉ là trên lý thuyết.”
“Anh nói bậy gì đấy? Ai yêu anh chứ? Hơn nữa, nhìn dáng anh cũng không giống anh trai mà giống em trai của em.”
Thật ra, Lương Thu mới tốt nghiệp đại học được hai năm, năm nay mới có hai
mươi bốn tuổi. Có lẽ bởi vì tập luyện nhiều nên bề ngoài có vẻ lớn hơn
so với số tuổi của anh. Mặc dù anh không ngại vì mình già hơn so với
tuổi của mình, nhưng đối với phụ nữ, không ai muốn yêu với người bạn đời nhỏ hơn mình. Vì vậy, Lương Thu cũng cả gan nói dối.
“Anh biết số tuổi của em nên mới dám xưng “anh” với em chứ. Em chắc chắn đang bị
gương mặt này lừa rồi. Thật là khuôn mặt này ngày càng có giá.”
Quý Tiểu Đông phải thừa nhận cô thích khuôn mặt đẹp trai sáng sủa của anh
ta. Dù anh ta mới chừng hai mươi nhưng kiến thức rất rộng, hơn nữa lại
có khiếu hài hước nên từ người, anh toả ra
khí thế hào phóng, phong lưu. Người như thếluôn làm người khác cảm
thấy thoải mái, muốn được thân thiết và hoà đồng.