Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 75: Kết giao với người khác



Edit: Sóc Là Ta

Truyện chỉ được chia sẽ duy nhất tại ………

“Vậy con ra nước ngoài để suốt đời này mẹ không phải nhìn thấy con nữa. À, đúng rồi, con mới nói con muốn làm giải phẫu à? Độ cận thị của con lại tăng lên nữa sao?”

“Điều này chắc mẹ cũng biết, con bị cận thị cũng hơn mười năm rồi. Hiện tại, tuy là không tăng độ nhưng con chỉ nhìn thấy lờ mờ, không rõ lắm. Trước đây, đồng nghiệp của con có nói rằng nếu giải phẫu bằng phương pháp tia laser thì có thể khôi phục từ 8-10% thị lực. Em gái của cô ấy đã từng làm qua rồi, cũng mang lại hiệu quả rất tốt nên con cũng muốn đi giải phẫu một lần.”

Mẹ Quý nói nửa đùa nửa thật: “Đầu óc con quá đơn giản. Con muốn thấy rõ cái thế bên giới bên ngoài để làm gì? Để rồi con sẽ cảm thấy không hài lòng.”

“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy? Chẳng lẽ mẹ cũng chê con ngốc?”

Quý Tiểu Đông làm nũng với mẹ, tiếp đó lại giới thiệu những kiến thức mà mình hiểu rõ về phương pháp trị liệu bằng tia laser thật cặn kẽ cho mẹ Quý nghe.

Con gái đã sớm quyết định rồi, nên dĩ nhiên mẹ Quý sẽ không phản đối. Trong lòng bà cũng hy vọng những điều cô nói là sự thật, chữa mắt xong là có thể thấy được thần tượng Đạt Tây của mình.

Cứ như vậy, Quý Tiểu Thương lại trở về thành phố để làm việc. Cô bạn cùng phòng với cô vẫn chưa về. Sau khi cô gọi điện thoại để mượn chiếc xe đạp của cô ấy và cũng được cô ấy cho phép, Quý Tiểu Đông quyết định đạp xe đi dạo một chút.

Tình hình thời tiết mấy ngày gần đây sẽ là trời nắng, nhiệt độ nhanh chóng lên cao. Buổi sáng, khi Quý Tiểu Đông tỉnh lại, trời cũng đã sáng rõ. Cô kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời mang theo hơi thở ấm áp chiếu vào mặt cô. Cô tham lam hưởng thụ ánh mặt trời dịu dàng, hít sâu vào để ngửi mùi nắng mới. Cho đến khi bụng cô bắt đầu phát ra tiếng kêu kháng nghị, thì Quý Tiểu Đọng mới lấy lại tinh thần, cô vui vẻ bắt đầu rời giường dọn dẹp.

Mười lăm phút sau, cô ăn mặc chỉnh tề, vui vẻ bước ra cửa. Sau khi dùng điểm tâm tại một tiệm cơm gần nhà, cô mới bắt đầu xuất phát.

Mặc dù Quý Tiểu Đông có mua một bản đồ thành phố nhưng cô không mang theo nó bên người vì cô nhìn cũng không hiểu đường đi. Cô dự định đi vòng quanh khu này, chỉ cần cô không quẹo hoặc ít quẹo đường vòng thì cô có thể nhớ đường mà thẳng hướng về nhà mình.

Gió mát hoà với ánh mặt trời chói chang, bầu trời không một bóng mây khiến tâm hồn Quý Tiểu Đông vui vẻ. Dọc đường đi, cô giống như con cún nhỏ thỉnh thoảng hếch mũi, hít thở và thưởng thức thiên nhiên.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, không biết chỗ này cách chỗ mình ở có xa lắm không, cô cứ đi như vậy. Cho đến khi cô phát hiện có một sân cỏ nở đầy hoa vàng. Quý Tiểu Đông lập tức bị hấp dẫn cảnh tượng này, nhưng muốn tới gần. thì phải đi bằng đường khác. Cô quay đầu lại định tìm đường đến đó, cố gắng nhớ đường để một lát nữa mình sẽ quay về chỗ cũ, không bị lạc đường.

Lúc Quý Tiểu Đông đến gần sân cỏ đầy hoa vàng mà cô thấy lúc nãy, thì cô kinh hãi khi trước mặt mình là một biển đầy hoa.

Đó là một loài thực vật như thế nào? Đó là một cành dài, nhỏ nhắn, lá cây cũng không nhiều, ngay cả nụ hoa cũng có hình dạng nhỏ nhắn. Một loại cây mảnh mai như vậy, tầm thường như vậy mà khi chúng tập họp lại một chỗ lại tạo thành một rừng hoa thật xinh tươi, thật nổi bật. Dù cho có người thưởng thức nó hay không thì cây sau tiếp nối cây trước, chen chúc nhau tạo thành một rừng hoa tuyệt đẹp trong mùa đông giá lạnh này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.