Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 91: Nói hoặc không nói cũng là một vấn đề (phần hai)



Sao cô lại có cảm giác mình giống như đang thiếu dưỡng khí hay là do cô quá khẩn trương sao? Tại sao quanh người cô lại xuất hiện cảm giác hít thở không thông thậm chí lỗ chân lông cũng đang dần dần khép lại tựa như cảm giác được có mối nguy hiểm nào đó đang tiến tới gần mình. 

Lúc cô cảm thấy dường như mình sắp chết, cô mở mắt trừng lớn và thấy khuôn mặt của tổng giám đốc Hoàng Phủ Chính yên lặng xuất hiện trước mặt mình.

Quý Tiểu Đông thoải mái thở dài một hơi, thì ra là do cô cứ nghĩ đến Tổng giám đốc nên mới khẩn trương như vậy. Cô lắc lắc đầu như muốn xua đuổi hình bóng của Tổng giám đốc ra khỏi đầu mình.

Một giây, hai giây thậm chí ba giây đồng hồ sau, Tổng giám đốc thật sự đang đứng trước mặt cô. Cô nhìn anh từ chân lên đến đỉnh đầu, chớp chớp mắt như không muốn tin người đó chính là Tổng Giám Đốc. Nhưng thực tế đã chứng minh Hoàng Phủ Chính đang đứng trước mặt cô. 

Năm phút đồng hồ trước, cô còn được tổ trưởng Lưu khen ngợi về biểu hiện bình tĩnh của mình mà giờ phút này cô hốt hoảng la lên với thái độ cực kì hoảng hốt: "Tổng Giám Đốc, anh ——"

"Thật xin lỗi, tôi hù doạ cô sao?"

"Anh, sao anh lại ở đây?"

Hoàng Phủ Chính chỉ sang thang máy bên cạnh phòng vệ sinh, khuôn mặt vô tội đáp: "Tôi mới từ nhà vệ sinh ra, vừa hay nhìn thấy cô đang đi tới đi lui, cô đang suy nghĩ gì đấy?"

"Tôi đến để đưa bản tồng kết tháng trước của phòng hành chính vì hôm nay quản lý Dương nghỉ phép."

"Tôi biết cô ấy nghỉ phép nên mới bảo cô giúp tôi đưa lên."

"Dạ."

"Nhưng Tiểu Quý, sao cô không trực tiếp đưa lên mà hình như cô còn do dự điều gì?"

Quý Tiểu Đông không suy nghĩ nhiều liền cố tình che giấu, nói: "Không phải, tôi đang suy nghĩ xem phòng làm việc của anh ở đâu bởi vì tôi chưa từng đến phòng làm việc của Tổng Giám Đốc."

"Nhưng tấm bảng có ghi rõ là “Phòng làm việc của Tổng Giám đốc”, cô thấy không?"

"Phải ha, vừa rồi tôi không để ý."

Thư ký Cung thấy Quý Tiểu Đông đứng đó trò chuyện với Tổng Giám Đốc thì trong lòng bỗng cảm thấy sợ hãi. Anh ta bỏ việc đó chạy ra xem xảy ra việc gì.

"Thưa Tổng Giám Đốc?"

"A, không có sao, tôi trò chuyện với cô ấy một lúc."

"Dạ."

Sau khi thư ký Cung rời đi, Hoàng Phủ Chính bước đến gần thúc giục: "Tiểu Quý, tôi nhớ cô từng nói với tôi rằng cô không biết nói dối. Hiện giờ, nhìn dáng vẻ của cô, có lẽ cô có điều gì đang giấu tôi nên tôi cũng đang đợi cô thành thật."

"Thật sự không có gì."

Đột nhiên khuôn mặt Hoàng Phủ Chính trở nên nghiêm túc, một khuôn mặt mà Quý Tiểu Đông chưa từng thấy qua. Có lẽ đây mới gọi là khuôn mặt lãnh khốc thật sự.

Hai người trầm mặc mấy giây, trước sự mạnh mẽ và nghiêm túc của Hoàng Phủ Chính, cuối cùng Quý Tiểu Đông chịu thua, cô ngập ngừng nói với giọng thì thầm: "Tôi thật sự có chuyện muốn báo cáo với anh."

"Tôi đang nghe."

"Đây là chuyện sơ suất của bộ phận chúng tôi. Vừa rồi trong thang máy, tôi có tùy tiện xem sơ qua một chút và phát hiện bên trong có một lỗi sai."

"Ở đâu?"

Quý Tiểu Đông mở tài liệu ra, Hoàng Phủ Chính cũng ghé mắt vào xem, hai người vai kề vai cùng nhau xem tài liệu.

"Chính là chỗ này, con số này rõ ràng vượt hơn gấp mấy lần so với số liệu thực tế. Tôi xem kỹ hơn thì thấy sở dĩ có sự sai lệch nhu thế là do quản lý Dương đã thêm hai con số ở phía trước nên mới dẫn đến sai lầm này."

"Tôi vẫn chưa rõ lắm. Như vậy đi, cô đi với tôi trở về phòng làm việc của tôi, sau đó cô nói chi tiết hơn về việc này được không?"

"Dạ."

Hoàng Phủ Chính dẫn Quý Tiểu Đông trở về phòng làm việc của mình, còn thư ký Cung cũng cảm thấy kỳ lạ nhìn theo bóng dáng hai người từ từ khuất sau cánh cửa.

Cô ấy là ai? Nhìn cô ấy cũng mặc đồng phục của tập đoàn Thái Tử, vậy ra cô ấy cũng làm việc ở đây rồi. Nhưng tại sao cô ấy được Tổng Giám Đốc cho vào phòng làm việc, vốn là nơi không ai được vào?

"Mời ngồi."

"Cám ơn."

Hoàng Phủ Chính cũng không vội ngồi xuống, mà chủ động hỏi Quý Tiểu Đông: "Cô muốn uống chút gì không? Tôi sai thư ký chuẩn bị."

"Không cần, tôi không khát."

"Cô đừng khách khí, tôi thấy hôm nay có lẽ cô phải lấy hết dũng cảm mới dám nói với tôi vệc này. Để cô bớt khẩn trương, tôi nói thư ký chuẩn bị một cốc trà cho cô nhé."

"Không cần thật mà, bây giờ tôi đã không còn khẩn trương nữa."

Giống như lần trước gặp nhau ở quầy rượu, Hoàng Phủ Chính Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, cũng quyết định thay Quý Tiểu Đông: "Thư ký Cung, làm phiền cậu giúp tôi pha ly trà nóng và đưa vào đây"

"Dạ, tôi lập tức mang vào ngay."

Quý Tiểu Đông muốn ngăn cản nhưng cũng không còn kịp nữa rồi, cô chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế sa lon, cố gắng giữ bình tĩnh để có thể trò chuyện với Tổng Giám đốc về việc này.

"Cô ngồi một lát đi, cho tôi ba phút để xem sơ qua tài liệu này."

"Dạ, tôi cũng không vội."

Thư ký Cung gõ cửa, Hoàng Phủ Chính không ngẩng đầu lên nói: "Mời vào."

"Người này là Tiểu Quý thuộc bộ phận hành chính. Cô ấy đưa bản báo cáo lên cho tôi. Còn người này là thư ký Cung."

Quý Tiểu Đông vội vàng đứng lên chào hỏi nói: "Xin chào, thư ký Cung, làm phiền anh rồi."

"Xin chào Tiểu Quý, không cần khách khí, đây là trà của cô."

"Cám ơn."

Thừa dịp đối phương cúi đầu tiếp nhận ly trà, thư ký Cung vừa cẩn thận quan sát cô gái trước mặt. Khuôn mặt thanh tú, có trang điểm nhẹ, cách ăn mặc tương đối đoan trang lễ độ, và nhất là hình như cô ấy đang rất hồi hộp. Mặc dù anh ta biết phần lớn nữ nhân viên trong công ty khi nhìn thấy Tổng Giám Đốc đều bị như thế, nhưng cô gái này thật đặc biệt, vừa nãy cô ấy giật mình sợ hãi đến nỗi kêu lớn tiếng. Tại sao lại như vậy?

Dĩ nhiên anh biết trên mặt Quý Tiểu Đông sẽ không có đáp án, mà hình như cô cũng không hề nhìn mình lần nào. Thấy vậy, thư ký Cung nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Ba phút sau, Hoàng Phủ Chính để tài liệu xuống, anh vẫn bình thản nói: "Tiểu Quý, giờ cô hãy nói cho tôi biết rằng sai ở chỗ nào?"

Quý Tiểu Đông lập tức đứng dậy và bước đến gần anh, cô cầm tài liệu lật tới phần bị sai và bắt đầu phân tích.

Hoàng Phủ Chính lắng nghe, cũng không cắt ngang lời giải thích của cô. Trong nhiều tình huống, thỉnh thoảng anh lại cau mày tỏ vẻ không hiểu. Đợi đến lúc Quý Tiểu Đông nói xong thì anh mới nêu lên câu hỏi nghi vấn của mình. Quý Tiểu Đông cũng nhanh chóng giải thích vấn đề anh đang thắc mắc. Lời nói của cô thật nhẹ nhàng, êm tai khiến Hoàng Phủ Chính đã hiểu cặn kẽ sự việc.

"Hoá ra là như vậy, nếu như cô không giải thích với tôi thì tôi cũng không chú ý đến vấn đề này."

Quý Tiểu Đông cũng không dám tranh công, cô khiêm tốn đáp: "Mỗi ngày bộ phận hành chính chúng tôi đều phải đối mặt với những việc này, nên cũng nhạy cảm với những vấn đề như thế này thậm chí phải để ý đến từng chi tiết. Đây coi như là một loại bệnh nghề nghiệp thôi."

"Cô vào công ty bao lâu rồi?"

"Bảy tám tháng thôi."

"Cô cảm thấy mình có thể ứng phó hết công việc ở bộ phận hành chính không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.