Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 92: Nói hoặc không nói cũng là một vấn đề (phần ba)



Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm như vừa mới trút đi một gánh nặng, Quý Tiểu Đông trở lại bình thường, cô tự tin trả lời: "Dĩ nhiên là tôi có thể làm được tất cả mọi chuyện. Bây giờ tôi đã chính thức trở thành chuyên viên hành chánh rồi."

"A, vậy sao? Vậy trước khi cô làm chuyên viên hành chánh thì cô làm chức vụ gì?"

"Sau khi được qua vòng phỏng vấn, tôi vào phòng hành chánh làm việc với tư cách là phụ tá hành chánh, chuyên hỗ trợ tất cả những việc mà chuyên viên hành chánh sai bảo."

"Vậy từ khi nào cô được lên làm chuyên viên hành chánh?"

"Khoảng ba tháng sau đó, đó là thời gian công ty xét duyệt trình độ và phong cách làm việc của mỗi người thì tôi mới được lên làm chuyên viên hành chánh."

Hoàng Phủ Chính trấn an Quý Tiểu Đông nói: "Thật ra không nhân viên nào là hoàn hảo cả đâu. Chỉ cần nhân viên cố gắng hết sức làm tốt việc của mình thì cũng đã là một nhân viên tốt rồi.Mà khi nãy cô đi qua đi lại trên hành lang là đang do dự việc gì vậy? Tôi cũng mới phát hiện ra điều này nhưng chưa xác định đó là việc gì?"

"Thật ra lúc đó tôi đã thấy được sự nhầm lẫn này nhưng đang do dự không biết có nên nói hay là không."

"Sao vậy? Cô sợ mình xen vào việc của người khác sẽ đắc tội với người đó sao?"

"Nếu như tôi là trưởng bộ phận hoặc là quản lý die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..thì đương nhiên tôi sẽ dũng cảm thừa nhận lỗi của mình. Nhưng tôi chỉ là một nhân viên bình thường, nếu vượt cấp báo lên cho cấp trên thì trông giống như muốn tranh công lĩnh thưởng vậy. Mặc dù tôi không thấy mình làm vậy là xen vào việc của người khác nhưng tôi cũng sợ sẽ đắc tội với quản lý Dương."

"Nếu như cô là giám đốc của một công ty nào đó thì cô có hi vọng nhân viên của mình vượt cấp báo lên cho cô biết sự sai lầm của quản lý không?"

Quý Tiểu Đông hơi suy tư một chút, sau đó mới trả lời: "Tôi —— có thể tôi sẽ hy vọng, nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu cấp trên sai lầm thì tôi muốn cô ấy nên sửa lỗi sai của mình hơn là trách cứ người khác."

"Một người làm sai thì họ sẽ tìm đủ mọi cách giấu diếm tội lỗi của họ, không muốn để người khác biết chứ họ sẽ không cố gắng tìm đủ mọi cách để sửa sai cho chính bản thân mình."

"Anh nói rất đúng, nhưng tôi không biết quản lý Dương sẽ làm thế nào khi biết sự việc này xảy ra. Tổng Giám đốc, tôi cầu xin anh đừng nói với cô ta rằng sự sai lầm này do tôi phát hiện ra có được không? Chỉ cần anh biết vậy là đủ rồi. Tôi không muốn đắc tội với cô ta."

Hoàng Phủ Chính nhìn chằm chằm Quý Tiểu Đông, sau đó trả lời: "Được rồi, cô cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho cô ấy biết rằng chính cô đã phát hiện ra sự sai lầm này."

Cửa phòng làm việc của Tổng Giám đốc đột nhiên được mở ra, thư ký Cung ngơ ngác nhìn Hoàng Phủ Toàn như ông ấy mới từ trên trời rơi xuống. Sau khi đã hồi phục tinh thần, anh ta mới vội vã đứng lên chào hỏi nói: "Chào chủ tịch.”

"Chào Tiểu Cung, gần đây cậu có bận rộn nhiều việc không?"

"Thật ra có chút bận rộn. Hiện tại công ty đang trong giai đoạn phát triển, lượng công việc cũng tăng lên đáng kể."

Hoàng Phủ Toàn cũng khá thân với thư ký Cung. Mỗi lần nhìn thấy anh ta, ông cũng sẽ tùy ý trò chuyện mấy câu, và hôm nay cũng không ngoại lệ.

"Đây là chuyện tốt, nhưng cậu cũng chú ý giữ gìn sức khoẻ nha."

"Dạ, tôi biết rồi, chủ tịch, mong ông cũng giữ gìn sức khoẻ."

"Vậy cậu làm việc đi, tôi sẽ tự mình vào gặp A Chính."

Thư ký Cung chần chờ một chút, sau đó nhẹ giọng nhắc nhở: "Dạ, Tổng Giám Đốc đang có khách."

"A, vậy tôi về trước, khi nào xong thì cậu nói Tổng Giám Đốc đến phòng làm việc của tôi."

"Dạ."

Lúc này, cửa phòng Tổng Giám Đốc đột nhiên mở ra, Quý Tiểu Đông bước ra trước.

"Tổng Giám đốc không cần tiễn tôi đâu. Chào chủ tịch"

Hoàng Phủ Toàn nhìn cô bé trước mắt này rất quen, dường như mình đã gặp cô ấy ở đâu rồi. Ông suy nghĩ một chút và nhớ mang máng rằng hình như cô là nhân viên trong công ty mình, còn tên thì ông hoàn toàn không nhớ ra.

"Chào cô. Cô thuộc bộ phận hành chính đúng không?"

“Dạ, tôi là nhân viên của bộ phận hành chính - Quý Tiểu Đông."

"A, đúng rồi, lần trước chúng ta đã gặp mặt. Hôm nay cô tới tìm A Chính có chuyện gì quan trọng à?"

Mặc dù chủ tịch là người đứng đầu công ty nhưng Quý Tiểu Đông cũng không cảm thấy sợ hãi, cô bình thản trả lời: "Vì hôm nay quản lý Dương xin nghỉ phép nên tôi đem bảng báo cáo cuối tháng lên cho Tổng Giám Đốc phê duyệt."

"Thật làm phiền cô quá, vậy hai người đã nói chuyện xong rồi sao?"

"Cũng không có chuyện gì chỉ cách vài bước thôi ạ."

Nhìn thấy khuôn mặt tò mò của chủ tịch, Quý Tiểu Đông nghĩ có lẽ ông cũng đang cảm thấy lạ khi mình chỉ là một nhân viên quèn mà lại được vào phòng đưa tài liệu cho Tổng Giám đốc phê duyệt. Nghĩ vậy, Quý Tiểu Đông bắt đầu cảm thấy căng thẳng, tự hỏi vì sao mình luôn gặp những chuyện lạ lùng khiến người khác hiểu lầm đây?

Vì muốn mau chóng rời khỏi đây, cô xoay người lại, lễ phép chào hỏi hai cha con họ: "Vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Quý Tiểu Đông chạy trối chết tựa như muốn nhanh chóng thoát khỏi lầu hai mươi tám này, thư ký Cung cũng trở về vị trí làm việc của mình.

Hoàng Phủ Chính quay sang nhìn ba mình hỏi: "Ba, ba tìm con?"

"Ừ, vào trong rồi nói."

Hai cha con, một trước một sau lần lượt đi vào. Sau khi đóng cửa lại, Hoàng Phủ Toàn bắt đầu dò hỏi: "Vừa rồi chắc không phải Tiểu Quý chỉ đơn giản đến đưa tài liệu cho con?"

"Chính xác là cô ấy đến đưa tài liệu cho con, nếu ba không tin thì hãy xem cái này đi."

"Tài liệu chỉ cần đưa cho thư ký Cung là được rồi, không cần cô ấy đích thân đưa cho con mà. Hay là con mời cô ấy vào đây?"

"Ba, ba nghĩ quá nhiều rồi."

Hoàng Phủ Toàn đã bắt gặp được thì sao lại dễ dàng bỏ qua? Vì vậy ông cố gắng dò hỏi tiếp: "Mau nói cho ba biết nếu không ba sẽ không đi đâu hết."

"Con thấy chắc ba kiên quyết không bỏ qua cho con rồi. Được rồi, con nói thật đây."

Hoàng Phủ Chính nói tất cả chi tiết về bản báo cáo với ba mình.

"Đưa tài liệu cho ba xem một chút."

Hoàng Phủ Toàn nhận lấy tài liệu từ tay con trai mình, ông cẩn thận xem xét kỹ lưỡng. Không lâu sau, ông để tập tài liệu xuống bàn, có dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì.

"Vậy con định làm thế nào?"

Hoàng Phủ Chính nhún vai, thờ ơ trả lời: "Thật ra chuyện này cũng không phải chuyện lớn nên con định sẽ chỉ nhắc nhở Dương Mỹ Lệ mà thôi."

"Ba biết đây chỉ là chuyện nhỏ, ba chỉ muốn biết ý kiến của con về chuyện này."

"Tiểu Quý đã phát hiện một lỗi khó thấy như vậy cũng thật giỏi. Mới đầu cô ấy do dự không định nói ra vì sợ sẽ làm mất lòng cấp trên. Nếu con là cô ấy thì con cũng sẽ cảm thấy khổ sở. Nhưng cuối cùng con đã đồng ý với cô ấy rằng sẽ giữ bí mật với Dương Mỹ Lệ không nói cho cô ấy biết rằng chính Quý Tiểu Đông đã phát hiện ra lỗi này."

"Ừ, cô ấy tỉ mỉ như vậy, thật đáng khen ngợi. Hơn nữa một nhân viên bình thường vừa muốn giữ mặt mũi cho cấp trên lại không muốn làm trái với lương tâm của mình thật hiếm thấy. Bất kể cuối cùng cô ấy có nói ra hay không thì cô ấy cũng không đáng bị lên án. Nói đi thì phải nói lại, có lẽ Dương Mỹ Lệ sai lầm cũng do cô ấy bị bệnh mà thôi. Ba nghe bác Dương nói rằng cô ấy phát sốt đã hai ngày rồi."

Hoàng Phủ Chính cũng loáng thoáng cảm thấy ba mình đang nhắc khéo rằng mình nên quan tâm Dương Mỹ Lệ. Vì vậy anh nhanh chóng giải thích: "Có lẽ vậy, để con gọi điện thoại hỏi thăm cô ấy. Cô ấy nói đã bớt sốt nhưng vì còn mệt nên xin nghỉ hai ngày."

"Ừ, không có việc gì là tốt. Đúng rồi, ba cũng còn chút chuyện muốn nói với con."

Mục đích chính của Hoàng Phủ Toàn đến đây là muốn bàn chuyện công ty với con trai mình. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.