Phương Lê gọi cho Diêm Mặc Nghiêu nhưng điện thoại lại không thông, cậu lại bám riết không tha mà cứ liên tục gọi không ngừng đến khi điện thoại có người bắt máy.
" Tui biết chú bận rộn,nhưng bỏ bữa là không tốt đâu! Chỉ cần 1 tiếng thôi cũng được. Nếu không thì nửa tiếng đi... Nếu hôm nay không được thì ngày mai, ngày mai không thì ngày mốt, chừng nào chú có thời gian?"
Khi điện thoại vừa thông, Phương Lê vội vàng mà nói, chỉ sợ chậm 1s thì sẽ bị cúp không bằng. Đến khi cậu nói xong thì đầu bên kia mới vang lên tiếng đồng ý của Diêm Mặc Nghiêu, Phương Lê liền cười nói: " vậy tui đợi chú, chú nhất định phải tới nha nếu không tui chết đói đó."
Hiện Diêm Mặc Nghiêu đang có cuộc họp quan trọng tại phòng hội nghị. Khi điện thoại réo lên, tập thể mọi người trong phòng đều im lặng để boss nhận điện. Đến khi hắn ra hiệu mới dám tiếp tục báo cáo.
Nghe được câu đáp ứng của Diêm Mặc Nghiêu, Phương Lê liền nhanh chóng mà chuẩn bị, đầu tiên quét lau nhà một lượt, rồi lấy khăn trải bàn ăn, cắm vài cành hoa vào bình, còn đốt vài cây nến thơm, setup vô cùng lãng mạn.
Làm xong mọi thứ, Phương Lê cảm thấy hồi hộp vô cùng, quyến rũ người khác quả thật không dễ mà, trong thời gian này cậu đã lên mạng tìm hiểu không ít, nhưng thực tế lại đâu có dễ dàng mà áp dụng, càng nghĩ càng thấy rầu thúi ruột.
Trước khi Diêm Mặc Nghiêu đến, Phương Lê đã làm đồ ăn đâu vào đấy, sau đó còn tắm rửa thơm tho một trận mới bước ra ngồi chờ.
Chuông cửa vang lên.
Phương Lê nhanh chóng mà chạy ra nhưng lại chần chừ ngó mắt mèo một cái, rồi hít một hơi thật sâu bình ổn lại cảm xúc. Sau đó mới mở cửa.
" Mừng chú đến, mời vào." Phương Lê vui vẻ nhìn Diêm Mặc Nghiêu sau đó né qua cho hắn bước vào, cậu hơi cúi người lấy từ tủ ra một đôi dép bông mang trong nhà cho hắn thay.
Khi vào nhà Phương Lê lại chạy đi rót cho Diêm Mặc Nghiêu ly nước, rồi mới hỏi:
" Đồ ăn tui làm xong rồi, giờ ăn luôn không?"
Diêm Mặc Nghiêu nhận ly nước uống một ngụm, nhìn một vòng quanh nhà của Phương Lê mà đánh giá:" tiền của cậu chỉ đủ để mua chỗ như vậy?"
Phương Lê vừa nghe hơi sửng sốt một chút mà nói: " chỗ này khá tốt, tiền của tui cũng không nhiều để mua chỗ sang trọng, sau này tui còn phải sinh hoạt nữa để chút tiền dư mới yên tâm được."
Từ khi nhà bên cậu trả tiền, Phương Lê đã có một khoảng tiền lớn, nếu mua biệt thự cũng chả vấn đề, nhưng mua rồi thì sao, Phương Lê cũng có một thân một mình mua nhà to ở cũng đâu hết, hiện giờ để dành dụm sau này nếu có dư dả hơn mua cũng chưa muộn.
"Ăn cơm đi, cơm nước xong ta còn trở lại công ty." Diêm Mặc Nghiêu buông ly nước nói.
" Trời tối um rồi mà chú còn về công ty tăng ca sao?" Phương Lê khá bất ngờ mà hỏi, trong đầu nhanh chóng thầm nghĩ, nếu hắn ăn xong rồi đi vậy kế hoạch quyến rũ " troai " giàu của cậu làm thế lào??
Diêm Mặc Nghiêu nghe Phương Lê hỏi không nói gì nhưng vẫn nhìn cậu, khiến không khí liền trầm xuống. Phương Lê cũng nhận ra liền vội vàng nói: " Vậy thôi, đi ăn cơm đi."
Diêm Mặc Nghiêu bước theo cậu đến bàn ăn, Phương Lê đã nhanh chóng đốt lên mấy cây nến thơm, cả hai ngồi đối diện nhau, dưới ánh nến ấm áp, nếu không tính đến việc không ai nói tiếng nào thì không khí thật sự khá lãng mạn.
Trong lúc ăn Phương Lê lâu lâu lại lén lén ngước lên nhìn Diêm Mặc Nghiêu một cái, cậu cảm thấy ăn cơm cùng người nhà rất ấm áp,bên cạnh Diêm Mặc Nghiêu khiến cậu cảm thấy vô cùng an tâm, nên có thể câu dẫn được người đàn ông như Diêm Mặc Nghiêu thì còn gì may mắn hơn nữa.
Bữa ăn kết thúc, Diêm Mặc Nghiêu đã nâng cổ tay mà nhìn đồng hồ, vừa đúng nửa tiếng, hắn nhìn Phương Lê mà nói: " cơm nước xong rồi, ta cũng đi đây."
" A?" Phương Lê tay vẫn cầm muỗng ăn mà chưa kịp phản ứng, ngơ ngác mà nghĩ ăn cơm cũng bấm giờ sao???
Khi thấy Diêm Mặc Nghiêu đã đứng dậy bước ra, thì Phương Lê vội vàng buông muỗng mà phóng tới ôm cánh tay hắn.
" Mới ăn cơm xong mà, chú ngồi xuống nghỉ một chút đi, ngồi một chút rồi đi."
Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê ôm cánh tay của chính mình mà ngây ngẩn cả người, hắn có thể dễ dàng tránh thoát, nhưng không hiểu sao cánh tay bị Phương Lê ôm lại không thể cử động được.
Cứ như vậy Diêm Mặc Nghiêu để Phương Lê kéo đến sofa ở phòng khách, sau đó cậu lại chạy đi rót hai ly vang đỏ.
"Muốn ngồi bao lâu?" Diêm Mặc Nghiêu lại nhìn thời gian, tựa hồ thật sự thực vội vã phải đi.
"30...... 2...... 10 phút?" Phương Lê nhìn ánh mắt Diêm Mặc Nghiêu, dần dần sửa miệng.
"Vậy ngồi 10phút, sau 10 phút cậu lại ngăn không cho ta đi, thì sau này ta sẽ không tiếp điện thoại cậu nữa." Diêm Mặc Nghiêu nghiêm túc nói.
"Đã biết." Phương Lê nhỏ giọng nói.
Phương Lê xoay mặt về hướng khác, hơi nhắm mắt lại trong đầu nhanh chóng mà chạy qua những cách quyến rũ nam nhân mà cậu từng xem, sau đó chậm rãi xoay người nhích gần đến Diêm Mặc Nghiêu dán ngực vào cánh tay của hắn, mà nói
" Chú Diêm, tui có thể hỏi chú một chuyện không?"
"Ta nói không thể cậu liền không hỏi sao?" Diêm Mặc Nghiêu nói.
Phương Lê tự động xem nhẹ lời của hắn mà trực tiếp hỏi: " chú thích mẫu người thế nào?"
Phương Lê vừa nói vừa theo từng bước mà câu dẫn, bàn tay đã vươn ra để trên đùi Diêm Mặc Nghiêu.
Diêm Mặc Nghiêu rũ mắt thấy tay của cậu đặt trên đùi hắn, nhưng không tỏ ý gì, chỉ đơn giản nhìn cậu mà nói: "Ta thích thành thục gợi cảm."
Phương Lê yên lặng ghi nhớ, sau đó nghĩ chính mình phải làm thế nào mới có thể thành thục gợi cảm,thì Diêm Mặc Nghiêu lại nói tiếp: "...... Nữ tính."
"A?" Phương Lê ngây ngẩn cả người, đầu từ từ ngước lên, tay đang để trên đùi của Diêm Mặc Nghiêu cũng ngừng lại động tác vuốt ve.
" Ta thích nữ nhân thành thục gợi cảm, cậu muốn giới thiệu cho ta sao?" Diêm Mặc Nghiêu nói.
"......" Phương Lê trong lúc nhất thời không biết nên đáp như thế nào, chỉ có thể cắn chặt răng, quyết định mặc kệ lời nói Diêm Mặc Nghiêu, mà tiếp tục làm những bước câu dẫn mà cậu tự đặt ra.
Bàn tay Phương Lê đã sờ lên tới ngực của Diêm Mặc Nghiêu, hắn liền bắt ngay lại,khuôn mặt không biểu cảm mặt nhìn cậu, chính là không nghĩ đến Phương Lê bị hắn giữ bàn tay lại trực tiếp xoay người khoá ngồi trên đùi hắn, hai tay đã vùng ra khỏi tay Diêm Mặc Nghiêu từ khi nào, mà vòng lên ôm cổ hắn.
"Đi xuống." Diêm Mặc Nghiêu lạnh mặt nhìn cậu ra lệnh
" Chú Diêm, tui như vậy chú không thích sao? Chúng ta thử quen nhau đi. Có khi quen nhau chú sẽ phát hiện ra bản thân thích tui thì sao?" Phương Lê nghiêm túc nói
"Không có khả năng." Diêm Mặc Nghiêu cũng nghiêm túc trả lời
"Thử xem thế nào, không thử sao chú biết không có khả năng?" Phương Lê ở trên má Diêm Mặc Nghiêu hôn một cái, nhìn hắn nói: "Được hông?"
" Cậu biết cậu đang làm gì không?" Diêm Mặc Nghiêu nghiêm túc nhìn Phương Lê nói tiếp: "Ta lần trước cùng cậu nói những lời đó, cậu đều xem như gió thoảng sao? Đối với ta cậu chỉ là một đứa nhỏ nhìn chút thú vị nên sẵn tay giúp một chút thôi. Nhưng bộ dáng cậu bây giờ, khiến ta cảm thấy việc làm trước đây đúng là vô ích."
Phương Lê chậm rãi bắt tay buông ra, đầu cũng cúi xuống.
Diêm Mặc Nghiêu vươn tay ôm lấy eo của Phương Lê, nâng cậu đặt qua chỗ ngồi bên cạnh, xong liền đứng dậy lạnh nhạt mà nói: "Chính cậu suy nghĩ lại cho kĩ, những gì đã làm, mà thay đổi đi."
Diêm Mặc Nghiêu sau khi nói xong, liền xoay người rời đi.
Phương Lê vô lực nằm ngã ra sofa, thở dài nói: "Tui chỉ có một con đường như vậy để đi thôi, nếu không những thứ kiếp trước sẽ lặp lại, với lại...tui làm vậy cũng vì muốn cứu chú mà.... Thật là không biết lòng tốt của người ta."
Phương Lê nằm trên sofa rồi trực tiếp ngủ luôn, buổi sáng sau khi thức dậy liền rửa mặt mũi vệ sinh cá nhân sau đó liền đi học.
Sau khi hết tiết, Phương Lê mời Hứa Dương về nhà ăn cơm, khi nấu ăn cậu có chút thất thần thiếu chút nữa là cắt luôn ngón tay, khiến Hứa Dương cũng hốt hoảng, nhìn bộ dáng của cậu Hứa Dương không khỏi lo lắng mà hỏi.
Trước đó, Phương Lê cũng đã nói với Hứa Dương chuyện của Diêm Mặc Nghiêu, Hứa Dương lại là người cậu có thể tin tưởng nên không suy nghĩ nhiều liền trực tiếp nói hết mọi chuyện hôm qua ra.
Hứa Dương nghe sửng sốt sửng sốt, sau đó duỗi tay nói: "Chỉ tao mấy cái cách tán troai của mày coi "
Phương Lê lau khô trên tay, cầm di động đưa cho Hứa Dương.
Hứa Dương sau khi xem xong, trực tiếp cạn lời: "Đây mấy cái cách tán troai mà mày áp dụng sao?"
"Có cái gì không đúng hở? Tao cảm thấy mấy cách này còn khá ổn đó."
"Đem ngực kề sát trên cánh tay......." Hứa Dương nhìn ngực Phương Lê nói: " mày có ngực sao?"
"......" Phương Lê sờ sờ bộ ngực phẳng phiu của chính mình, không biết nên nói cái gì.
Hứa Dương thở dài lại nói tiếp: " mày muốn tham khảo cũng phải tìm cái nào nam với nam, mày tìm nam với nữ thì tham khảo cái moẹ gì!!"
"Tao cũng tìm rồi nhưng không có."
Phương Lê ỉu xìu mà nói, Hứa Dương thật sự vô ngữ trực tiếp cầm điện thoại mà tìm tòi một hơi, đúng thật là không có, Hứa Dương nghi hoặc mà nói:" Thiệt là không có nha, hôn nhân đồng tính hợp pháp nhiều năm rồi vậy mà vẫn không có bài nào chỉ cách troai cua troai hết hen."
" Có thì cũng vô dụng thôi." Phương Lê thở dài, vừa xắt rau vừa nói: "Hắn nói hắn thích nữ tính thành thục gợi cảm, tao làm sao có thể được."
" Mày có thể làm được, vì cái gì không thể?" Hứa Dương nói.
Phương Lê dừng lại nhìn Hứa Dương trợn mắt: "Trọng điểm không phải thành thục gợi cảm, mà là nữ tính, tao tuy rằng là ẩn song, nhưng cũng là nam nhân, chẳng lẽ tao đi phẫu thuật chuyển giới?"
"Ai nói thành thục gợi cảm nữ tính liền nhất định phải là nữ." Hứa Dương thân thể đi phía trước, nhìn Phương Lê nói: " mày có thể bận trang phục nữ, mặc kệ hắn ta thích thành thục gợi cảm hay thanh thuần đáng yêu, rồi cả nhu nhược động lòng người, trang phục nữ đều đáp ứng được hết, tại sao phải xoắn?"
Phương Lê sửng sốt trong chốc lát, sau đó dùng sức lắc đầu, mãnh liệt phủ định cái đề nghị này: "Không thể được, mặc kệ thế nào tao không bao giờ bận đồ nữ, tuyệt đối không...."