Hào Môn Tiểu Cha Kế

Chương 3



Diêm Mặc Nghiêu đi rồi thì Phương Lê liền hỏi hộ sĩ mượn di động, để gọi vào số điện thoại của cậu, người bắt máy quả thật là Hứa Dương.

Nơi ở của Hứa Dương cách bệnh viện Phương Lê ở không xa nên anh rất nhanh đã đến. Hứa Dương để điện thoại của Phương Lê lên bàn, sau đó ngồi xuống sofa nhìn cậu, nói:

"Khi tao chạy đến không thấy mày, gọi cho mày thì thấy điện thoại rớt một bên, hỏi bảo an thì họ nói mới có tai nạn xe, xe cấp cứu vừa chở đi, mày làm tao sợ muốn chết. Bị thương nghiêm trọng không?"

Phương Lê nói: “Tao bị xe đụng, mày biết người đụng tao là ai không?”

“Là ai?” Hứa Dương hỏi.

“Cha nuôi của Nhạc Văn Hi và mấy anh trai của y, chủ tịch tập đoàn Phương Thiên.” Phương Lê nhả từng chữ: “Diêm, Mặc, Nghiêu”

Hứa Dương kinh ngạc há miệng thở dốc, sau đó nhìn một vòng phòng bệnh mà thì thầm.

“Khó trách mày có thể ở trong phòng bệnh xa hoa như vậy, thì ra là Diêm đổng đụng mày.”

“Tao tỉnh lại thì đã ở chỗ này, Diêm đổng còn đứng ở bên mép giường nhìn tao, khi đó vừa tỉnh lại nên tao cũng không nhận ra hắn là ai.”

“Vậy mày bị thương có nghiêm trọng không?” Hứa Dương lo lắng nói tiếp: “Để mày ở phòng sang chảnh như vậy, không lẽ sau này.... Mày còn nhảy được không?"

"Phần sau đầu bị va chạm cùng cánh tay bị trật khớp thôi, nghỉ ngơi một thời gian là ổn rồi, mấy nơi khác thì không sao."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Hứa Dương an tâm gật gật đầu, sau đó có chút kích động hỏi: "Mày thấy Diêm đổng ngoài đời thế nào? Có phải rất soái và đặc biệt có khí thế không?”

“Rất đẹp trai và cũng rất khí thế, làm tao có hơi sợ, nhưng so với mấy câu miêu tả trước đây của mày, tao thấy mày làm lố quá, hắn ta cũng đâu có khủng bố như vậy."

Phương Lê đại đa số nghe về Diêm Mặc Nghiêu đều là những lời đồn mà Hứa Dương kể lại.

“Xem ra mày không chỉ nhìn bề ngoài mà còn muốn xem hắn ta đã làm gì đúng không?" Hứa Dương lại nói tiếp: "Hắn ta là chủ tịch tập đoàn Phương Thiên, không lẽ viết hai chữ "hổ báo" trên mặt? Mấy kẻ bề ngoài hổ báo đều là bọn đầu to óc nho chỉ biết chửi mắng quơ quào. Diêm đổng chính là loại người khiến kẻ khác nhìn không thấu, thủ đoạn lợi hại, không để lại điểm yếu, đó mới chính là người tàn nhẫn biết không?"

Phương Lê cảm thấy Hứa Dương nói có đạo lý, nhưng biết Diêm Mặc Nghiêu đáng sợ, vì báo thù, thì cái gì cậu cũng dám làm.

Dùng bàn tay lành lặn không bị trật khớp mà nắm lại thật chặt, Phương Lê bộ dạng hùng hổ như chiến sĩ trước khi ra trận nói: “Mặc kệ hắn là cái dạng người gì, tao nhất định phải cùng hắn kết hôn.”

“Phụt!” Hứa Dương mới vừa uống ngụm nước, bị Phương Lê hù mà phun hết ra ngoài, khiếp sợ mà nhìn cậu “Cái...cái gì vậy ba, mày nói muốn kết hôn với ai?”

“Tao muốn cùng Diêm Mặc Nghiêu kết hôn.” Phương Lê nghiêm túc nói.

“Mày điên rồi sao?” Hứa Dương trừng lớn đôi mắt nói: “Trước không nói Diêm đổng khắc chết ba người vợ, mày cho rằng hắn đụng mày thì phải cưới mày sao? Mày tỉnh táo lại giùm tao một cái, hắn ta không phải người hiền lành gì đâu, chọc hắn nổi điên hậu quả đáng sợ lắm đó, mày nên tránh xa hắn ra.”

“Tao nếu cùng hắn kết hôn thì sẽ có lợi thế, nhưng tiền đề hắn phải chịu cưới tao, cho nên tao phải chuẩn bị một kế hoạch thật hoàn mỹ để quyến rũ hắn.”

“Mày đang nghiêm túc sao?” Hứa Dương nhìn Phương Lê xác nhận.

Phương Lê biểu tình nghiêm túc gật gật đầu, cậu không yêu Diêm Mặc Nghiêu, nhưng là vì báo thù, cái gì cậu cũng làm được. Những ủy khuất, tức giận trước nay cậu phải chịu, cho dù hi sinh hạnh phúc đời này, hay là trả giá bằng cả tính mạng, cậu cũng nhất quyết phải báo thù.

Cậu không thể đối kháng với thế lực của Diêm gia, vậy thì chỉ có thể đầu quân vào nhà ấy, sau đó chiếm trước ưu thế, mới có thể ngăn cản rồi chèn ép những kẻ đó.

Kiếp trước Phương Lê bị Nhạc Văn Hi và những anh trai của y khi dễ khinh thường, Hứa Dương chỉ muốn chọc cậu vui mà đã nói giỡn rằng, mày đi quyến rũ Diêm đổng sau đó gả cho hắn thì lấy bối phận của mày lúc đó có thể dạy dỗ bọn người kia rồi. Hứa Dương thật ra chỉ là nói giỡn thôi, nhưng Phương Lê lại ghi nhớ, chỉ là thế lực Diêm gia quá lớn, không thiếu người tự nguyện làm tay sai cho họ, với khả năng của cậu đối phó với họ như trứng chọi đá, nhưng nếu được gia chủ của Diêm gia, Diêm Mặc Nghiêu trợ giúp thì lại là chuyện khác.

Đáng tiếc là ở kiếp trước cậu không có cái gan đó và chưa kịp làm gì thì đã bị chết thảm. Một đời này trở lại dù có chết cậu cũng phải lôi mấy kẻ đó theo làm đệm lưng, những gì cậu đã trải qua ở kiếp trước sẽ trả cho bọn chúng gấp mười lần!!!

Do đang trong thời gian nghỉ lễ, Hứa Dương cũng chả có việc gì làm nên mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm Phương Lê cho cậu đỡ nhàm chán. Khi cha mẹ của anh ly dị thì anh liền ở cùng với người cậu, nhưng bất đồng với Phương Lê là cậu của Hứa Dương thật sự rất thương y, xem y như con ruột mà chăm sóc.

Cậu của Hứa Dương chính là giám đốc của Thanh Yến sơn trang, mà Thanh Yến sơn trang cũng có thể gọi là Thanh Yến Sơn hội sở, là nơi mà các vị giám đốc chủ tịch cấp cao đến để giải trí, tiêu khiển, bàn chuyện làm ăn.

Diêm Mặc Nghiêu cũng chuẩn bị đi Thanh Yến sơn trang thì Phương Lê lại gọi điện thoại đến.

Đã qua hai ba ngày, tuy rằng trợ lý Diêm Mặc Nghiêu mỗi ngày đều đến thăm Phương Lê, hỏi cậu có yêu cầu gì không hoặc là sau khi xuất viện sẽ bồi thường vật chất, nhưng từ đầu tới cuối Diêm Mặc Nghiêu vẫn không xuất hiện, Phương Lê muốn gọi điện cho hắn nhưng lại thấy sợ mà không dám.

Phương Lê thật sự thực không biết cái trò đeo bám dây dưa người khác, trong lòng tự cổ vũ chính mình cố gắng lên, khi chết cậu còn không sợ thì một cú điện thoại sợ cái gì!! Nếu nhát gan giống như kiếp trước thì còn báo thù cái nỗi gì nữa? Nên cậu đã lấy hết can đảm hít một hơi thật sâu để gọi cho Diêm Mặc Nghiêu, tâm lí cũng đã chuẩn bị chờ hắn cự tuyệt.

- o0o-

Phương Lê nhìn người đàn ông đang đứng bên giường bệnh mà sửng sốt, cậu không nghĩ tới Diêm Mặc Nghiêu lại xuất hiện, cậu còn nghĩ rằng hắn sẽ chẳng thèm để ý đến cậu nữa cơ.

“Không phải tôi đã nói, chỉ trong tình huống khẩn cấp cần tôi giúp mới được gọi cho tôi hay sao?” Diêm Mặc Nghiêu xụ mặt nhìn Phương Lê.

“Tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân đang ở trong tình trạng nguy hiểm, chỉ có chú không biết thôi.” Phương Lê nhỏ giọng nói.

Diêm Mặc Nghiêu đi đến phía kia của giường bệnh ngồi xuống sofa, nhìn Phương Lê nói: “Tình huống của cậu tôi đã tìm hiểu, cả nhà cậu ruột đã chiếm hết tài sản mà ba mẹ cậu để lại, còn khi dễ cậu là đứa mồ côi, không chỉ ăn bớt sinh hoạt phí mà còn không trả tiền học phí, mấy cái đó tôi đều biết."

Diêm Mặc Nghiêu biết tình huống của Phương Lê thì cảm thấy chính mình có thể lý giải vì sao khi Phương Lê thấy được danh thiếp của hắn mà lại thay đổi thái độ.

“Tài sản ba mẹ cậu để lại, tôi sẽ giúp cậu lấy về không thiếu một đồng, nên cậu đừng lo lắng về vấn đề tiền sinh hoạt nữa, lo học tập cho thật tốt, cũng hưởng thụ khoảng thời gian sinh viên này đi.” Diêm Mặc Nghiêu nói: “Dù sao cũng là tôi đụng cậu, coi như đó là việc tôi bồi thường.”

“Chú định làm thế nào để lấy lại số tài sản đó cho tôi ạ?” Phương Lê hỏi.

Diêm Mặc Nghiêu như chuyện đương nhiên mà trả lời: “Đương nhiên là theo trình tự của luật pháp, nếu không sao có thể lấy lại chúng?”

“À.” Phương Lê gật gật đầu, nghĩ thầm Diêm Mặc Nghiêu thật đúng là khác xa với những gì cậu suy nghĩ, cậu còn nghĩ hắn sẽ dùng thủ đoạn nào đó để hăm doạ cậu mợ nhả tiền ra, thì ra là không có nha.

Diêm Mặc Nghiêu liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của Phương Lê.

“Cậu không nên nghe mấy cái tin đồn người khác bịa đặt về tôi, cái gì mà ngoan độc không từ thù đoạn? Tôi chính là một thương nhân đứng đắn tuân thủ luật pháp."

"Không có, không có, sao tôi có thể suy nghĩ những cái đó chứ, nhìn chú tôi đã biết chú là một người tốt rồi."

Phương Lê lập tức chột dạ phủ nhận, sau đó nói: “Cảm ơn chú đã nguyện ý giúp tôi ạ.”

Trợ lí của Diêm Mặc Nghiêu vừa gõ cửa đi vào hướng hắn báo: “Diêm đổng, sự tình ngài phân phó, tôi đã thông tri với đoàn luật sư, bọn họ đã bắt đầu xuống tay chuẩn bị.”

“Ừm.” Diêm Mặc Nghiêu gật gật đầu tiếp tục nói: “Bắt đầu cứ theo trình tự pháp luật mà chuẩn bị, trước đem công ty của Triệu Quang Khánh phá sản, sau đó để hai vợ chồng họ ăn chút khổ, nếu họ vẫn không nhả tiền ra thì cứ để Dương Ngạnh Chính ra tay, y sẽ tự biết làm thế nào.”

“Vâng” Trợ lý xoay người đi ra ngoài.

Phương Lê trợn mắt há hốc mồm nhìn Diêm Mặc Nghiêu, sau đó nuốt nuốt nước miếng nói: “Không phải chú nói.... Chú là người tuân thủ luật pháp ư?"

"Tôi đương nhiên là người tuân thủ luật pháp nên mới làm theo trình tự pháp luật, cách tôi dùng đều hợp pháp, nên đâu có kẻ nào bắt được nhược điểm."  Diêm Mặc Nghiêu nói như điều hiển nhiên.

Phương Lê không còn lời nào để nói, chỉ là đột nhiên cảm thấy Diêm Mặc Nghiêu so với trong tưởng tượng của cậu thì càng đáng sợ hơn.

“Cậu nghỉ ngơi cho khoẻ đi, tôi còn công việc." Diêm Mặc Nghiêu nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Diêm Mặc Nghiêu nói hắn có việc, đúng là thật sự có việc, hắn không phải người rảnh rỗi, khi nhận được điện thoại của Phương Lê, tất cả công việc đã sắp xếp sẵn hắn đều phải hủy hết mà đến bệnh viện gặp cậu.

Phương Lê biết, ở trước mặt Diêm Mặc Nghiêu thủ đoạn của vợ chồng cậu mợ chỉ là trò con nít không đáng xem trọng, nếu cậu có thể lấy lại tài sản ba mẹ để lại vậy thì không cần sầu não vì chuyện tiền bạc nữa.

Mấy ngày nghỉ kết thúc, Phương Lê cũng xuất viện, cậu tạm thời không thể lên lớp vũ đạo, nhưng lớp văn hoá thì vẫn phải đi.

Vừa hết tiết học thì cậu về kí túc xá, đang trên đường về thì Nhạc Văn Hi lại xuất hiện ở trước mặt cậu.

"Anh hai của tớ muốn gặp cậu, y có chuyện muốn nói với cậu."

Phương Lê nhìn mặt Nhạc Văn Hi mà nhớ đến kiếp trước cậu bị y gọi người đánh gãy bàn tay, bị nhục nhã, bị người khác hãm hại xô ngã gãy một chân, tất cả hình ảnh trước kia như một đoạn phim tua nhanh trong đầu Phương Lê, vì quá phẫn nộ cậu chỉ có thể dùng sức nắm thật chặt bàn tay để không đấm vào mặt của Nhạc Văn Hi. Kiếp trước cậu bị họ hãm hại thê thảm, kiếp này cậu sẽ trả đủ cả vốn lẫn lãi cho Nhạc Văn Hi và các anh trai của y.

“Cậu bị thương sao?” Nhạc Văn Hi nhìn thoáng qua cánh tay đang bó treo dây ở cổ của Phương Lê, trong lòng có chút tiếc nuối vì cậu không phải bị  thương ở chân, nhưng vẫn giả vờ quan tâm mà nói: “Cậu bị thương nghiêm trọng lắm sao?”

“Không liên quan đến mày, hy vọng của mày không thành hiện thực được đâu."

Phương Lê mặt không biểu tình nói.

"Tớ chỉ hi vọng cậu sớm bình phục, chẳng lẽ cũng không được luôn sao?"

Bộ dáng y thảo mai lo lắng nói: "Đi thôi, anh hai của tớ muốn gặp cậu, hình như là chuyện tốt đó."

Phương Lê lười để ý đến Nhạc Văn Hi, trực tiếp vòng qua y mà bước nhanh về phía trước.

“Phương Lê, Phương Lê…….” Nhạc Văn Hi không nghĩ tới cậu lại trực tiếp bỏ đi như vậy, chỉ còn cách gọi điện thoại cho anh hai của y.

Từ tâm lý đến sinh lý đối với mấy anh trai của Nhạc Văn Hi, Phương Lê đều chán ghét đến cực độ, nhìn thấy liền ghê tởm, không cần biết chuyện tốt hay không, chỉ cần liên quan đến bọn họ đều là chuyện xui xẻo dơ bẩn.

Dù Phương Lê không muốn gặp bọn họ, thì bọn họ cũng không có ý định buông tha cho cậu, đi được một đoạn đã bị Diêm Bác Phong cùng bằng hữu của gã chặn lại.

"Tao đã nói có chút chuyện muốn nói cùng mày mà, trốn cái gì mà trốn." Diêm Bác Phong nhíu mày rất là không vui mà nhìn Phương Lê nói.

Phương Lê mặt vô biểu tình nhìn Diêm Bác Phong, trong lòng thù hận cùng phẫn nộ nhanh chóng lan tràn, giống như có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim, làm cho cậu hô hấp đến khó khăn.

- Còn tiếp -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.