Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Chương 52: Tâm Tư Phức Tạp



"Em đúng là lòng tham không đáy..." Nhiễm Đông Khải khẽ mỉm cười, bàn tay dừng ở eo cô, đột nhiên kéo về phía mình, biến bị động thành chủ động, mang cô đè ở trên giường lớn màu đen, chiếc váy dài màu đỏ của người phụ nữ xốc xếch lỏng lẻo, rượu đỏ ở ngực toả ra mùi thơm, đùi trắng như tuyết quấn lấy eo của anh, Nhiễm Đông Khải đưa ra một tay, gỡ bỏ dây nịt ở eo mình, lại đụng phải bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của người phụ nữ, cô đang ra sức thay anh cởi bỏ, anh cười nhạt một tiếng, mặc cho cô chủ động, mà mình thì lột dây đai ở vai cô ra, hôn mút làn da mượt mà bị rượu thấm nhuộm kia.

"Khải..." Người phụ nữ rút ra dây nịt bằng da anh đang mang, vứt qua một bên, ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt đỏ bừng, tay dọc theo đường nét của anh từ từ trượt xuống, từ từ cúi đầu.

Bàn tay Nhiễm Đông Khải xuyên qua tóc cô, mắt híp lại, giống như con báo hung ác, đang lúc vô cùng hưởng thụ, điện thoại ở một bên lại không thức thời vang lên.

Tay trái của Nhiễm Đông Khải áp chế đầu của Lận Khả Hân, tay phải mò kiếm điện thoại, điềm nhiên bắt máy như không có gì xảy ra.

"Nhiễm tổng, Thương tiểu thư đã bị Sở tổng đón đi, cần tìm về hay không?"

Là Chu Hi.

"không cần." Nhiễm Đông Khải vừa muốn ngắt điện thoại, lại nói thêm một câu: "Trước tiên tìm người đi theo."

Để điện thoại xuống, trong lòng anh không khỏi dâng lên một trận buồn bực, có chút không kiên nhẫn mang người phụ nữ kéo lên, bắt đầu trở nên điên dại. trên giường hẹp, âm thanh mềm mại truyền đến, từng trận hết sức điên cuồng, anh bỗng dưng nghĩ đến ánh mắt của Thương Đồng, giống như nước mắt mùa thu mang theo vài phần lạnh lẽo, mấy phần kiên cường còn có mấy phần trong vắt làm cho người ta không đành lòng khi nhìn vào.

Lật người xuống, anh lấy cái chăn ra, không vội vàng đi vào phòng tắm, mà nằm lên gối rút ra một điếu thuốc, đốt, hút sâu.

"Có tâm sự?" Lận Khả Hận tựa vào bờ vai rộng rãi của anh, giống như một con mèo yên tĩnh khôn ngoan, khuôn mặt cô đỏ ửng say lòng người, tóc dài kiểu gợn sóng gần như che toàn bộ sau lưng, lại lộ ra đường cong duyên dáng của chiếc mông.

Nhiễm Đông Khải nhả ra một hơi khói, anh có thể đoán được sau khi Sở Ngự Tây thấy được phần báo cáo DNA bị đổi kia, sẽ phản ứng như thế nào, cũng có thể đoán được khi Thương Đồng gặp mặt Sở Ngự Tây sẽ bị chất vấn ra sao, hoặc giả còn có thể cùng Sở Ngự Tây phát sinh những chuyện không nên phát sinh, nhưng mà theo trực giác của chính mình, Thương Đồng tuyệt đối sẽ không nói ra thân thế của đứa bé...(Dù đúng dù sai, dù lý do gì, đọc đoạn này mà muốn giết người...)

Đẩy ra bàn tay của người phụ nữ đặt ở trên ngực mình, Nhiễm Đông Khải đi vào phòng tắm.

Chuông điện thoại lần nữa vang lên, Lận Khả Hân ở trên giường liếc mắt nhìn: "Sở Vân Hề?"

cô lộ ra một chút lạnh lùng cười giễu, ** thân thể đi đến phòng tắm, mở cửa, Nhiễm Đông Khải ngẩng mặt, mặc cho nước chảy xuống bắn tung toé, phẩy vào trên thân thể to lớn cường tráng của anh.

"cô vợ nhỏ chưa cưới của anh?" Lận Khả Hân đưa điện thoại đến, nghiêng người dựa vào trước kính trang điểm.

Nhiễm Đông Khải tắt vòi sen, mặc áo choàng tắm vào, nhận lấy điện thoại, điện đến là hình ảnh khuôn mặt tinh khiết không rỗi của Sở Vân Hề, anh chau mày ngồi xuống, mặc cho Lận Khả Hân lâu tóc dùm anh, điện thoại cố chấp vang lên lần thứ hai, lúc này anh mới bắt máy.

"Là em." Giọng Sở Vân Hề mang theo vài phần kiềm nén, lại trong veo đáng thương như cũ: "Đông Khải, em biết anh đã trở lại, chúng ta gặp mặt nói chuyện một chút có được không?"

Nhiễm Đông Khải im lặng một chút, ánh đèn nghiêng nghiêng trên kính trang điểm chiếu vào trên người anh, nước theo trước ngực anh chậm rãi chảy xuống, lăn vào bên trong áo choàng tắm, anh nhàn nhạt mở miệng nói: "Trước đó anh đã nói xong rất rõ ràng."

"Đông Khải..." Sở Vân Hề mở miệng, rất sợ anh cúp điện thoại: "Em muốn nghe anh nói ngay trước mặt, nếu...nếu anh thật sự có lý do bất đắc dĩ, em chưa hẳn không thể tiếp nhận, chỉ là..."

âm thanh nức nở rõ ràng từ bên kia truyền đến, lông mày Nhiễm Đông Khải càng nhíu chặt hơn, Lận Khả Hân bên cạnh mỉm cười mở miệng nói: "Khải, tóc lau được rồi, muốn sấy hay không?"

Sắc mặt Nhiễm Đông Khải lạnh lẽo, trừng mắt nhìn Lận Khả Hân, mở miệng nói: "Chỗ cũ, em chờ anh."

nói xong, anh ngắt điện thoại, ra khỏi phòng tắm, bắt đầu mặc quần áo.

"Tức giận?" Lận Khả Hân quấn khăn tắm đuổi theo, trong mắt cũng có mấy phần lã chã: "Nếu anh muốn huỷ hôn ước, còn không nghĩ công khai quan hệ của chúng ta sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.