Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Chương 57: Trong Lòng Đại Loạn



Bên ngoài biệt thự, Sở Ngự Tây không đợi vệ sĩ ra nghênh đón, nhanh chóng đi thẳng vào biệt thự, chỉ thấy Thương Đồng ôm Niệm Niệm, chân trần đứng ở cửa phòng, muốn xông ra.

"Tránh ra..." Sở Ngự Tây đi nhanh về phía trước, lạnh lùng nói: "Em rốt cuộc muốn thế nào?"

Nghe được cô không quan tâm đến sống chết, thậm chí dùng cái chết để ép buộc vệ sĩ ra ngoài báo tin, ngay cả khi anh có ý định muốn lấy lệ với Mạc Thanh Uyển cũng bị phá huỷ, vội vàng trở về, thấy dáng vẻ của cô, liền cảm thấy khó chịu.

"Ngự Tây, anh trở lại..." Thương Đồng nhìn anh, nước mắt rơi xuống: "Niệm Niệm bị bệnh, xin anh đưa con bé đi bệnh viện."

Vệ sĩ lui qua, cô chạy đến trước mặt anh, ôm đứa bé mềm mại giống như mì vắt, gấp đến mức kéo lấy ống tay áo của anh, trong mắt đều là khát vọng và cầu xin.

Sở Ngự Tây cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực cô, trên trán đều là mồ hôi, khuôn mặt cũng đỏ ửng, đầu nhỏ tựa vào trong ngực Thương Đồng, hô hấp có chút dồn dập.

Ánh mắt Sở Ngự Tây từ trên người Niệm Niệm chuyển qua mặt Thương Đồng, đối diện với ánh mắt đã từng quen thuộc của cô, anh quay mặt sang chỗ khác, lạnh lùng nói: "Lên xe."

Lòng cô nhất thời giống như đan xen nhiều mùi vị, cô lặng lẽ đi theo Sở Ngự Tây lên xe.

Trong bệnh viện, mùi thuốc khử trùng làm cho Sở Ngự Tây nhíu mày, mở một phòng bệnh ra, anh ngồi vào ghế xô-pha cạnh cửa sổ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Thương Đồng và Niệm Niệm trên giường.

một nữ bác sĩ đẩy cửa đi vào, thấy Sở Ngự Tây mỉm cười nói: "Sở tổng, chỗ nào không thoải mái?"

Sở Ngự Tây chỉ về phía giường bệnh, lạnh lùng nói: "Bác sĩ Lận, vất vả cho cô."

Lận Khả Hân quay đầu lại, thấy Thương Đồng, hơi sững sờ một chút, có phần quen mắt, cũng không nhớ gặp qua ở đâu, cô ngồi xuống giường bệnh, lấy ống nghe bệnh và nhiệt kế ra, vừa khám cho Niệm Niệm vừa hỏi: "Phát sốt 38 độ 9, đã làm xét nghiệm máu chưa?"

Thương Đồng lắc đầu.

Lận Khả Hân lấy khẩu trang và ống nghe bệnh xuống, mỉm cười giải thích: "Trẻ em phát sốt có rất nhiều nguyên nhân, làm xét nghiệm máu, có thể biết là do vi khuẩn nào gây nên, ngoài ra có thể kiểm tra tuyến dịch lim-pha một chút, tế bào bạch cầu trung tính có gì khác thường hay không." (tuyến dịch lim-pha = bạch huyết)

Tay Thương Đồng xoắn vào nhau, lo lắng nhìn về phía Sở Ngự Tây, cô vừa đến bệnh viện đã hoảng sợ, năm năm trước hầu như ngày nào cũng chạy đến bệnh viện, đặc biệt sợ mùi thuốc khử trùng, Niệm Niệm trước nay đều rất tốt, rất ít khi ngã bệnh, lần này có phải vì quá lao lực hay không, cô cảm thấy trong lòng vô cùng thấp thỏm.

Lận Khả Hân nhìn thấy ánh mắt xin giúp đỡ của cô, khẽ mỉm cười, trực tiếp chuyển sang Sở Ngự Tây: "Sở tổng, ý ngài thế nào?"

Trong lòng Sở Ngự Tây rầu rĩ: "Xét nghiệm đi."

Sau một lúc lâu, y tá đến lấy máu để thử máu, Thương Đồng nhìn thấy kim tiêm kia, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, Niệm Niệm bị phát sốt đến mơ màng, cũng không có phản ứng gì, lúc kim tiêm đâm vào mạch máu Niệm Niệm, cô nắm ra giường thật chặt, hô hấp cũng ngừng lại, cho đến khi y tá rút kim ra, cô mới thở ra một tiếng.

"Được rồi." Giọng Sở Ngự Tây bình tĩnh lạnh lùng, không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cô, trong phút chốc, giống như năm năm trước, sắc mặt cô nhợt nhạt ngồi bên giường chăm sóc cha cô bị xuất huyết não, mà anh, thì đứng ở ngoài cửa sổ nhìn cô.

Thương Đồng quay đầu lại nhìn Sở Ngự Tây, nhất thời không biết nói gì, tiếng Niệm Niệm ư a làm cô nhanh chóng nghiêng đầu lại, áp chế tim rối loạn đập thình thịch, cô cúi thấp đầu xuống, kề sát vào Niệm Niệm: "Niệm Niệm, mẹ ở đây."

Niệm Niệm bất an vặn vẹo nửa người dưới, mắt hơi mở ra, cô bé ôm lấy cánh tay Thương Đồng, giọng nhẹ nhàng: "Mẹ, sợ..."

́́́**********

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.