Niệm Niệm yêu thích ôm lấy
một con gấu bông màu trắng không buông tay, Thương Đồng nắm tay cô bé,
dịu dàng nói: "không cảm ơn chú Nhiễm sao?"
Niệm Niệm đi đến bên cạnh Nhiễm Đông Khải, ngọt ngào mỉm cười: "Cảm ơn chú Nhiễm."
Nhiễm Đông Khải vuốt mái tóc mềm mại của cô bé, đứng dậy, nắm tay cô bé: "đi
thôi, chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm xong, chú Nhiễm sẽ cùng chơi với
cháu."
trên bàn ăn, bữa sáng cực kỳ phong phú, có cháo trắng dưa
chua của Trung Quốc, cũng có sandwich kiểu Tây, ánh mặt trời từ cửa sổ
sát đất chiếu vào, Thương Đồng có chút mất tự nhiên, cẩn thận cho Niệm
Niệm ăn chút cháu trắng, thấy trên khóe môi cô bé dính nước cháo, liền
đưa tay ra lấy khăn giấy.
Nhưng Nhiễm Đông Khải đã đưa tay qua,
dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch khóe môi Niệm Niệm, anh chỉ về phía
Thương Đồng vẫn chưa động vào bữa ăn: "không hợp khẩu vị sao?"
Thương Đồng lắc đầu, trên mặt hiện lên một chút xấu hổ, cô chưa bao giờ nghĩ
đến lại cùng một người đàn ông ngoài Sở Ngự Tây tiếp xúc thân mật như
thế này. Anh và La Hằng Viễn cũng không giống nhau, Hằng Viễn là học trò của cha cô, cô cũng coi anh như làm anh cả của mình, thế nhưng Nhiễm
Đông Khải đối với cô mà nói, hoàn toàn là một người xa lạ.
"Em
không cần khách sáo." Nhiễm Đông Khải dường như nhìn thấu được tâm tư
của cô, anh để khăn ăn trong tay xuống, giọng càng dịu dàng: "Kỳ thực
tôi còn phải cảm ơn em, đã lâu tôi chưa từng trải qua bữa ăn ấm áp như
vậy."
Thương Đồng khó hiểu, cô ngẩng đầu nhìn Nhiễm Đông Khải,
thấy khóe môi anh hiện lên nụ cười nhạt, ánh mắt dịu dàng nhìn cô và
Niệm Niệm.
"Bình thường tôi đều ăn một mình." Trong tay anh cầm
ly ngũ cốc: "Thỉnh thoảng gấp gáp, thì uống ly cà phê, cho nên bữa ăn
hôm nay nhờ có em và Niệm Niệm, tôi mới có thể hưởng thụ buổi sáng tốt
đẹp như vậy."
"một mình anh? Vậy..." Thương Đồng vốn muốn hỏi
người nhà của anh, bất ngờ nhớ đến cha đã qua đời từ lâu, trong lòng hơi buồn bả, cô không dám hỏi tiếp.
"Mẹ tôi hiện tại ở Mỹ." Nhiễm
Đông Khải dần thu lại tươi cười trên mặt, anh uống hết ly ngũ cốc trong
tay, lại khôi phục nụ cười mê người, giống như chút u ám vừa mới hiện
lên trong mắt chỉ là ảo giác của Thương Đồng, anh vuốt tóc Niệm Niệm:
"Niệm Niệm, ăn xong rồi lại ôm gấu nhỏ..."
Thương Đồng cũng thu
về tầm mắt, cô không biết nên nói gì, cô dường như cũng rất ít hưởng thụ bữa sáng, hồi nhỏ, trên bàn chỉ có cô và cha, ăn cơm, nói chuyện phiếm, nguyện vọng đơn giản như vậy nhưng không cách nào trở thành hiện thực.
cô xoay đầu, nhìn thấy Nhiễm Đông Khải đã nắm tay Niệm Niệm, hai người
đang ngồi xổm ở ghế sô pha mở gói đồ chơi ra, cô có chút ngẩn ngơ, nếu
là Sở Ngự Tây thì thật tốt? cô đã từng tưởng tượng, cô ở trong bếp nấu
ăn, Sở Ngự Tây ôm con chơi ở phòng khách..."
Sau khi cô hoàn hồn, muốn đến giúp mở những gói đồ chơi, ánh mắt vô tình dừng lại ở chồng văn kiện trên bàn trà kia.
"Dự án đấu thầu mảnh đất Bắc Giao ở Hàn Thành."
Nhiễm Đông Khải đang ngồi xổm trên mặt đất cùng Niệm Niệm mở gói đồ chơi
Barbie ra, anh quay đầu lại đang muốn kêu Thương Đồng, thấy ánh mắt cô
dừng lại trên chồng văn kiện, thì để món đồ chơi xuống, ngồi ở ghế sô
pha: "Hy vọng tôi thắng hay Sở Ngự Tây thắng?"
Thương Đồng do dự một lúc, cô cúi đầu, nói khẽ: "Tôi chỉ không hy vọng mảnh đất kia bị khai phá."
Trong mắt Nhiễm Đông Khải hiện lên một chút mờ ám không rõ, cánh tay anh
khoác lên sô pha, đối mặt với Thương Đồng, giọng trầm thấp ôn hoà:
"Thương tiểu thư, em có biết Sở Ngự Tây khai phá dự án này là vì em, anh ta tính sau khi cạnh trạnh đấu thầu thành công, nếu em chịu nói cho anh ta biết chân tướng, xóa bỏ hiểu lầm, anh ta chưa hẳn khăng khăng làm
theo ý mình."