Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần

Chương 11: Cái Đồ Ngốc Nào Giúp Cô Xử Lý Vết Thương



“Đến cùng là cái tên bác sĩ đần độn nào quấn băng gạc như thế này vậy?” Mộc Tiểu Đồng nhỏ giọng phàn nàn.

Đương nhiên cô không nghĩ tới vết thương trên người cô đều là Lăng Việt giúp cô xử lý, đây là lần đầu tiên anh giúp người khác xử lý vết thương nên quấn băng gạc hơi xấu, nhưng cũng coi như đạt tiêu chuẩn.

Mộc Tiểu Đồng đờ người ra một lúc, cô vừa mới ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, đột nhiên nghĩ đến còn có chuyện quan trọng hơn.

"A --!"

Tiếng kêu thất thanh phát ra từ trong phòng ngủ!

Lần này Tần Ngọc ở ngoài cửa cuối cùng cũng không nhịn được, bà gõ cửa rồi cung kính hỏi: "Tam thiếu phu nhân, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Tần Ngọc đã hiểu, chỉ cần Lăng Việt không cảm thấy chán Mộc Tiểu Đồng, thì cô ấy chắc chắn là Tam thiếu phu nhân của Lăng gia. Lăng Việt đối với thứ mình thích thì rất cố chấp, bất cứ ai cũng không thể thay đổi hay ngăn cản.

Nếu Lăng Việt đã nhận định là cô, thì cô chính là Tam thiếu phu nhân của Lăng gia.

Mộc Tiểu Đồng không để ý đến âm thanh ngoài cửa, sắc mặt xám xịt nhìn mình trong gương, trong đầu đều là cảnh tối hôm qua trước khi ngất xỉu, cô bị Lăng Việt ngây ngô mà gặm, cắn lấy môi của mình.

Cô nghĩ lại thấy hơi lúng túng, ở trong phòng tắm bước thử vài bước thấy giữa hai chân không có cảm giác đau nhức, tâm tình vui vẻ hẳn ra.

May mắn! May mắn đối phương là một kẻ ngốc, cho nên anh ta mới không muốn xâm phạm cô.

Vừa rồi cô nghĩ tới việc mình có khả năng bị Lăng Việt xâm phạm, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Mộc Tiểu Đồng là một cô gái rất truyền thống, cô cho rằng lần đầu tiên của người phụ nữ nên dành cho người mình thích và phải vào đêm tân hôn.

Mà tối hôm qua cũng chính là tân hôn của cô, có điều Lăng Việt không phải người mà cô thích.

Nghĩ đến người đàn ông tên Lăng Việt này, ánh mắt Mộc Tiểu Đồng liền trở nên cảnh giác. Mặc dù mọi người đều nói Lăng Việt là một kẻ ngốc, nhưng cô lại cảm thấy anh không giống như người ngốc nghếch, cho tới bây giờ ánh mắt lạnh như băng kia vẫn khiến tim cô đập nhanh.

Tần Ngọc thấy lâu như thế mà cô cũng không trả lời, bà lo rằng cô gái này có phải bị Lăng Việt vờn đến chết rồi không? Nghĩ đến đây bà khẩn trương mở cửa phòng, cung kính đi đến.

"Tam thiếu phu nhân."

Mộc Tiểu Đồng nghe thấy tiếng một người phụ nữ trung niên, liền quay đầu hướng ra phía cửa phòng tắm, mở miệng đáp lại: "Tôi ở trong phòng tắm."

Tần Ngọc nghe thấy cô đáp lại, lúc này mới an tâm.

Thật ra bà cũng không phải là người tốt gì, cho dù Mộc Tiểu Đồng có chết ở Lăng gia thì bà cũng sẽ không vì cô mà có nửa phần đau lòng.

Chỉ là cái tính tình cổ quái của Lăng Việt, nếu như anh phát hiện thứ mình thích chết rồi sẽ không thể tiếp tục vui đùa được nữa, chắc chắn anh sẽ tức giận.

"Tôi là quản gia của Đông Vũ Uyển, tên là Tần Ngọc. Sau này cô có việc gì cần có thể trực tiếp tìm tôi." Tần Ngọc tự giới thiệu.

Mộc Tiểu Đồng gật nhẹ đầu.

Cô tranh thủ đánh giá người phụ nữ đối diện, cách bà nói chuyện, thần thái không kiêu ngạo cũng không tự ti, xem ra bà quản gia Tần Ngọc này tuyệt đối không phải người có thể dễ dàng trêu chọc.

"Tam thiếu phu nhân, nếu cô muốn đi tắm thì để tôi chuẩn bị một chút cho cô." Tần Ngọc an phận đứng bên ngoài cửa phòng tắm nói một câu.

"Được rồi, cảm ơn bà."

"Tam thiếu phu nhân, không cần phải khách khí." Tần Ngọc nói xong, lập tức ra khỏi phòng ngủ rồi phân phó công việc cho mọi người.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên lần nữa.

Tần Ngọc đứng bên ngoài cửa phòng tắm, bà giải thích: "Tam thiếu phu nhân, mời cô theo tôi đến phòng khác tắm, phòng ngủ của Tam thiếu gia ngoại trừ tôi ra thì những người làm khác đều không thể vào."

Trong lòng Mộc Tiểu Đồng không ngừng chửi rủa, tên Lăng Việt kia đúng là một con rùa, nhưng mà bây giờ cô cũng chỉ có thể làm theo quy định của người khác thôi, tiện tay cô cầm lấy cái áo choàng tắm trong phòng khoác lên người, rồi mới mở cửa đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.