Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần

Chương 17: Mắt Của Dã Thú (2)



Tiếng roi vừa dứt, trên thân thể hầu gái kia lập tức tróc da, máu me đầm đìa.

Mộc Tiểu Đồng trông thấy cảnh này, trực giác của cô như bị ù đi, tên Lăng Việt này thật sự… không thể trêu chọc được!

Cô hầu gái quỳ trên mặt đất không dám né tránh, tiếng roi quật cứ vang lên liên hồi, cô ta chỉ có thể đau khổ, cầu xin tha thứ.

"Không biết trời cao đất rộng, cô tưởng cô là ai mà dám câu dẫn Tam thiếu!" Tần Ngọc không ngừng quở trách, bà hung hăng mà quật roi xuống thân thể cô ta, lực đạo mạnh hơn mấy phần.

"Tần quản gia, tôi không dám, tôi không dám nữa..."

Lúc đầu cô hầu gái kia còn ăn mặc chỉnh tề mà bây giờ bộ đồng phục màu lam nhạt đã bị đánh đến rách nát, mỗi một chỗ vết roi kia đi qua là một lần máu tươi rỉ ra, khiến cho người khác nhìn cũng phải giật mình thon thót.

Mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập khắp phòng ăn.

Mộc Tiểu Đồng sợ hãi, đây chính là gia quy của Lăng gia?

Cô nuốt nước miếng một cái, bờ môi trắng bệch vì sợ hãi, Lăng gia này không còn tính người nữa hay sao?

Nhìn Tần Ngọc dùng sức mà quất roi vào người cô hầu gái kia khiến Mộc Tiểu Đồng sợ hãi, cô vô thức lùi về phía sau mấy bước.

Nhất định phải rời khỏi nơi này, dù sao cô cũng không muốn làm Tam thiếu phu nhân gì gì đó.

"Đừng --!"

Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Cô hầu gái dùng tay ôm chặt lấy bụng của mình, cả người cô ta đã dính đầy máu tươi mà tia máu lại giống như dòng nước, chảy mãi không ngừng.

Mộc Tiểu Đồng cắn môi đến trắng bệch, không biết lấy dũng khí ở đâu ra, cô đột nhiên xông lên trước bắt lấy cây roi đang chuẩn bị quất xuống lần nữa kia.

"Đừng đánh nữa, bà sẽ đánh chết cô ấy mất!" Mộc Tiểu Đồng mất khống chế hét lên.

Tần Ngọc trợn mắt nhìn, muốn nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào không sợ chết dám đến cản trở bà.

Khi thấy rõ người trước mặt là Mộc Tiểu Đồng thì bà cũng hơi ngạc nhiên, Tần Ngọc buông tay, ánh mắt nhìn thẳng về phía Mộc Tiểu Đồng.

"Tam thiếu phu nhân, đây là việc quản giáo cấp dưới, chuyện này vẫn là để quản gia của Đông Vũ Uyển là tôi quản lý đi. Cô mới tới nên còn chưa rõ quy củ của nơi này đâu!" Ngữ khí của Tần Ngọc rất nghiêm túc.

"Bà không thấy cô ấy đã chảy rất nhiều máu sao? Nếu còn đánh tiếp cô ấy sẽ chết đấy!"

Mộc Tiểu Đồng biết mình không nên đối đầu với Tần Ngọc, nhưng cô thực sự không nhìn được nữa, rốt cuộc những người ở nơi này có còn nhân tính nữa hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.