Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần

Chương 20: Đừng Chọc Giận Lăng Việt (1)



Edit: SmallTree

Beta: Tiểu Mai

Không Re-up dưới mọi hình thức!!!!!!!!! Web truyện là trang truyện chính thức duy nhất, bọn mình đăng, hãy đọc ở đây để ủng hộ chúng mình nhé!!!!!!!

"Này, này, anh cười đủ chưa?"

Mộc Tiểu Đồng bị Lăng Tử Diêu cười nhạo về chuyện quá khứ thì rất phiền muộn, tại sao trí nhớ của người này lại tốt như vậy chứ?

"Mộc Tiểu Đồng, em đúng là người không có lương tâm, lên lớp thì ngủ để anh bắt được, còn không phải là anh tha cho em sao?" Lăng Tử Diêu cùng cô nói về khoảng thời gian cô còn ở trong nước, nên ai cũng cảm thấy rất vui vẻ.

"Nếu như anh không phải con trai cả của Lăng gia, thì em còn cho rằng anh có ý đồ gì với em." Mộc Tiểu Đồng cười, nhớ tới năm đó mình từng nghĩ linh tinh như thế nào.

Hồi tưởng lại về quá khứ, lúc cô còn học trong nước thường xuyên cãi nhau với người trong nhà, tính tình của cô lại rất bướng bỉnh nên mỗi khi bị ủy khuất mà không có cách nào giải tỏa thì sẽ mất ngủ cả đêm. Vì thế cô mới hay ngủ gật ở trên lớp.

"Mộc Tiểu Đồng, em đang làm gì vậy?" Một giọng nói nhã nhặn gọi cô tỉnh lại từ trong mộng.

Mộc Tiểu Đồng gục xuống bàn học ngủ không lâu nên hơi mơ màng, khi nhìn thấy rõ là giáo sư thì cô không khỏi kinh ngạc, trên khuôn mặt tuấn tú không rõ biểu cảm đang đánh giá cô, bị anh nhìn chằm chằm như vậy nên cô có chút chột dạ.

Mộc Tiểu Đồng nhanh nhảu nói: “Lần sau em sẽ không ngủ gật nữa.”

"Đi theo tôi." Trên mặt Lăng Tử Diêu cũng không biểu lộ gì, lãnh đạm nói với cô một câu.

Trước vô số ánh mắt đồng tình của sinh viên, cô đi theo Lăng giáo sư tới phòng làm việc của anh, nội tâm lo lắng muốn chết, có rất nhiều sinh viên muốn học lớp của Lăng Tử Diêu còn không được, thế mà cô lại cả gan dám ngủ trong lớp của anh.

Lúc ấy Mộc Tiểu Đồng nghĩ rằng cùng lắm thì sửa chữa lại lỗi lầm thôi!

"Ngồi xuống đi." Lăng Tử Diêu quét mắt nhìn cô rồi nói.

Mộc Tiểu Đồng lập tức quy củ ngồi xuống, anh chỉnh lại nhiệt độ trong văn phòng rồi đi đến trước mặt cô, "Ngủ đi." Anh nhàn nhạt nói một câu.

Lúc ấy cô cho là mình nghe nhầm rồi, nên mới ngây ngốc nhìn chằm chằm anh một hồi lâu mới xác nhận được là mình thật sự không có nghe lầm.

"Nếu muốn ngủ thì cứ ngủ đi." Ngữ khí của Lăng Tử Diêu rất nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa trong đó là sự nghiêm túc. Lúc anh đi ra đến cửa phòng làm việc thì lại chậm rãi bổ sung, "Ở chỗ này ngủ cho tốt, ngủ đủ mới được ra đấy."

Tận đến cửa phòng đóng lại thì Mộc Tiểu Đồng vẫn không nghĩ ra nổi lý do. Nhưng sau đó, trải qua nhiều lần thử cô mới biết Lăng Tử Diêu thực sự là người tốt bởi anh chưa từng bao giờ làm khó cô.

Bất tri bất giác cô đã thân quen với anh từ lúc nào không hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.