Không Re-up dưới mọi hình thức!!!!!!!!! Web truyện là trang truyện chính thức duy nhất bọn mình đăng, hãy đọc ở đây để ủng hộ chúng mình nhé!!!!!!!
Trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, thấy hai chiếc xe kia va chạm đến vỡ nát, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên trắng bệch, hoảng loạn.
"Nhanh lên lập tức báo cảnh sát, xe cứu thương, xe cứu thương ở đâu?"
"Trời ạ, sao có thể như vậy?"
Bốn phía đều là âm thanh hoảng sợ của những người đi đường.
Hai chiếc xe bởi vì va chạm mạnh mà trong nháy mắt đều bị vỡ nát hết cả. Vừa rồi đã phát sinh sự việc quá mức kinh khủng nên hiện trường vô cùng hỗn loạn. Còn có người chưa kịp lấy lại tinh thần, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hiện trường va chạm hỗn loạn kia bằng ánh ngắc kinh ngạc.
"Người trong xe có thể đã chết rồi!" Dù sao vừa rồi cũng va chạm mạnh như vậy.
"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?" Thẩm Phong đi đến bên cạnh Mộc Tiểu Đồng.
Thẩm Phong cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy một màn va chạm kia, chỉ có điều đối với chuyện này ông cũng không tưởng tượng được, thậm chí còn cảm thấy có một chút may mắn.
Nếu không phải vừa rồi chiếc BMW kia đột nhiên chuyển hướng tăng tốc đâm chiếc Maserati, thì có lẽ Mộc Tiểu Đồng đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.
Mộc Tiểu Đồng nhìn thấy va chạm kia liền sợ hãi, ngã ngồi ở giữa đường.
Ánh mắt của cô không rời khỏi hai chiếc xe cách đó không quá mười mét, cách đây vài phút đã xảy ra tai nạn xe ở ngay trước mắt của cô nên lúc này cô còn chưa kịp hoàn hồn.
"Tôi... anh..."
Đột nhiên cô nghĩ đến cái gì, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy từ trong chiếc xe ở đằng kia, màu máu đỏ tươi đang dần dần chảy xuống, vũng máu lớn hòa lẫn với nước mưa còn đọng lại ở trên mặt đường, rất nhanh đã lan ra thành một mảng lớn, khắc sâu vào trong trí nhớ của cô, dọa cho cô hốt hoảng nói không nên lời.
Không biết bởi vì nguyên nhân cô đang bị bệnh sốt cao hay là vẫn đang bị vụ tai nạn kia dọa sợ, mà thân thể Mộc Tiểu Đồng trở nên nặng nề, rất nhanh liền vô lực ngã xuống đường.
"Người đâu mau đưa phu nhân trở về."
Thẩm Phong nhíu mày, khẩn trương nhìn cô, cũng không tiếp tục nhìn tai nạn xe kia nữa mà lập tức phân phó thuộc hạ.
Mộc Tiểu Đồng có thể nghe thấy âm thanh hỗn tạp ở xung quanh, có tiếng xe cảnh sát chói tai, tiếng còi xe cứu hộ gấp gáp. Cô muốn mở to mắt ra để nhìn cho rõ ràng, thế nhưng mi mắt ngày một nặng nề, cho dù có cố thế nào cũng không mở ra được.
Một giọng nói trầm thấp, không ngừng vọng lên trong đầu của cô, "Mộc Tiểu Đồng, cô lập tức đi lên vỉa hè cho tôi! Mau lên--!"