Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần

Chương 6: Về Nhà



Edit + Beta: Tiểu Mai

Không Re-up dưới mọi hình thức!!!!!!!!! Webtruyen là trang truyện chính thức và duy nhất mà bọn mình đăng, hãy đọc ở đây để ủng hộ chúng mình nhé!!!!!!!

"Tôi không phải là Thiếu phu nhân của các người." Mộc Tiểu Đồng nói.

Mặc dù Mộc Tiểu Đồng cái gì cũng không có, nhưng cô có chết cũng không nguyện ý trở thành quân cờ cho Mộc gia, bị bọn họ lợi dụng.

"Mộc Tiểu Đồng, mày đừng có không biết tốt xấu!"

Mộc Kình Thiên đứng ở một bên lo lắng mà quát to.

Mặc dù ông ta rất tức giận chuyện Mộc Tiểu Đồng đã làm trong hôn lễ ngày hôm nay, nhưng hiện tại người của Lăng gia vậy mà lại đến Mộc gia, hơn nữa vị quản gia quyền cao chức trọng này của Lăng gia cũng gọi cô một tiếng “Thiếu phu nhân”. Xem ra chuyện này khẳng định là có chuyển biến tốt rồi.

Nhưng ông ta không nghĩ tới, Mộc Tiểu Đồng lại không cho ông ta một chút mặt mũi nào.

Nếu như không phải người của Lăng gia đến, ông ta khẳng định sẽ đánh cho cô nghe lời mới thôi.

Thẩm Phong đang muốn mở miệng cảnh cáo Mộc Kình Thiên rằng ông ta không có tư cách lớn tiếng với người Lăng gia như vậy.

Nhưng khi ông quay đầu lại thì kinh ngạc đến ngây người.

Thiếu gia vậy mà đã nắm tay Mộc đại tiểu thư rồi!

Từ nhỏ thiếu gia đã bị bệnh, căn bản cũng không nguyện ý cùng người khác tiếp xúc gần chứ đừng nói đến việc tiếp xúc thân thể, chỉ tới gần anh một chút là anh sẽ nổi giận.

Thẩm Phong đã ở bên Lăng Việt mười mấy năm rồi, nên anh mới đồng ý để ông đến gần.

Mộc Tiểu Đồng cúi đầu nhìn bàn tay đang được nắm chặt, đối phương dùng sức nắm lấy tay cô, làm cho cô có chút đau nhức. Trong tiềm thức cô luôn muốn hất tay anh ra nhưng lại không thể làm được gì.

Cô cảnh giác ngẩng đầu lên, một đôi mắt màu lam sáng rực đang nhìn cô.

Bây giờ Mộc Tiểu Đồng rất nhếch nhác, lớp make up tinh xảo đều bị nước làm nhòe hết đi, trên người khắp nơi đều là dấu vết xanh tím, nhìn vô cùng chật vật.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà cô cảm thấy tên ngốc Lăng Việt này lại tăng thêm lực nắm tay cô.

Giống như là mấy vết thương trên người cô đã chọc giận anh vậy.

"Bỏ tay tôi ra!" Mộc Tiểu Đồng quật cường hất tay anh ra.

Nhưng vẫn không được, thấy vậy Lăng Việt càng nắm chặt hơn, hệt như muốn trừng phạt cô vì cái tội không nghe lời.

Lần này cô đau đến mức nhíu chặt mi lại.

"Buông ra..."

Mộc Tiểu Đồng cũng không phải là một người dễ dàng nhận thua.

Cô lấy tay trái đẩy anh ra hòng thoát khỏi sự kiềm chế, nhưng cô vừa mới ngước mắt lên đã thấy đáy mắt anh lóe lên một sự tức giận, thật đáng sợ.

Anh đang rất tức giận!

Ánh mắt lạnh lẽo giống như mũi tên đâm thẳng vào trái tim cô, khiến cô cả kinh, toàn thân cũng không nhịn được mà khẩn trương.

Người đàn ông này… trời sinh đã có một loại khí thế khiến cho người ta kinh sợ.

Lăng Việt dùng sức kéo một cái, động tác của anh rất thô lỗ, trực tiếp đưa cô ra khỏi Mộc gia.

Khí lực của anh lớn đến kinh người, Mộc Tiểu Đồng bị động tác đột ngột của anh dọa cho mơ hồ, vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Cô bước mấy bước lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống, trực tiếp bị anh cưỡng ép nhét vào trong xe, cô rất muốn mở miệng cự tuyệt.

Nhưng khi đối mặt với lửa giận của người đàn ông thì cô lại sửng sốt, nói không nên lời.

"Về nhà!"

Thanh âm của anh trầm thấp, lại có chút khàn khàn, đặc biệt quyến rũ. Mộc Tiểu Đồng thề rằng cô chưa từng nghe qua giọng nói nào dễ nghe như vậy, trong phút chốc cô như bị anh mê hoặc.

Đây là lần đầu tiên Mộc Tiểu Đồng thấy anh mở miệng nói chuyện, nhìn gương mặt tuấn mỹ ở khoảng cách gần như vậy, khiến cô không nhịn được mà say mê.

Xe vừa chạy đến cổng Mộc gia, một chiếc Maserati quen thuộc lướt qua.

Trong lòng Mộc Tiểu Đồng giật một cái, lập tức áp sát vào cửa kính xe đập mạnh, giống như nhìn thấy cứu tinh cô liều mạng hét lên với chiếc xe đối diện, "Tống Nho Thần! Em ở chỗ này! Tống..."

Khi cô vẫn chưa kịp nói xong thì đã bị một một bàn tay nhanh chóng tóm lấy cổ cô, nó còn mang theo sự tức giận của chủ nhân, không chút do dự, hung hăng bóp lấy cổ cô.

Lập tức Mộc Tiểu Đồng cảm thấy hít thở không thông, cổ cô bị một lực lớn bóp chặt lấy, bờ môi mấp máy nhưng không phát ra được một từ hoàn chỉnh nào.

Lăng Việt bóp lấy cổ của cô, rồi dùng sức cực lớn kéo một cái, trực tiếp kéo cô vào trong ngực của mình. Thân thể mỏng manh được anh ôm thật chặt, cường ngạnh ép cô đối diện với mình.

Mộc Tiểu Đồng bị một luồng khí thế nam tính xa lạ nhưng đầy mạnh mẽ quấn lấy, anh ôm cô rất chặt đến nỗi mà cô không thể động đậy được. Cô khẽ ngước mắt lên, bắt gặp đôi đồng tử màu lam đang nhìn thẳng vào mình, lạnh lùng không mang theo một tia ấm áp nào.

Mộc Tiểu Đồng đột nhiên có cảm giác sợ hãi với cái chết, cô hoảng loạn, bất an, thân thể không ngừng run rẩy.

Dường như vừa rồi người ngồi bên trong chiếc xe đối diện có nghe thấy âm thanh gào thét của Mộc Tiểu Đồng, nó bỗng dưng dừng lại. Cửa kính ở ghế lái từ từ hạ xuống, là một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, anh ta đang khẩn trương nhìn về hướng chiếc xe vừa phát tiếng kêu thất thanh khi nãy.

Cửa xe đã đóng chặt, từ bên ngoài nhìn vào chỉ là một mảnh đen, hoàn toàn không thấy rõ sự tình trong xe.

"Đồng Đồng..." Tống Nho Thần hướng xe đối diện mà hô một câu.

Mộc Tiểu Đồng mở mắt, quay đầu lại muốn trả lời nhưng mà bàn tay của ai kia vẫn bóp cổ cô như cũ. Lực đạo trên cổ cô bỗng nhiên lại tăng lên, cơn giận của anh lúc này đã lên tới cực điểm, giống như muốn trực tiếp bóp chết cô ở đây.

Mộc Tiểu Đồng toàn thân bất lực, mà Lăng Việt lại ôm cô càng chặt hơn, anh nâng mắt quét qua khuôn mặt của người đàn ông ngoài cửa xe, một tia sáng lóe lên, tất cả đều là hận ý.

Anh ta chính là Tống Nho Thần, khóe miệng Lăng Việt nhếch lên đầy trào phúng rồi ra hiệu cho tài xế lái xe rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.