Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 1: Giúp tôi chăm sóc cô ấy



Nếu như nói trên cái thế giới này người đời không muốn tiến vào nơi nào nhất. Sợ rằng thứ đầu tiên nghĩ tới chính là bệnh viện.

Lúc này, tại cửa bệnh viện tốt nhất thành phố A, hình như có một chiếc xe limousine hạng sang màu đen chạy vọt vào. Cửa xe mở ra, một người đàn ông một bộ đồ tây màu xám tro từ trên xe nhảy xuống. Trông cảnh tượng rất vội , thậm chí ngay cả xe cũng không có tắt liền vội vội vàng vàng chạy vào, cửa xe cũng không có tới kịp đóng.

Gương mặt Vân Dật Bạch u ám bước vào phòng bệnh trên tầng lầu của bệnh viện cao cấp, trước sau như một bước chân vững vàng. Khuôn mặt lóe lên vẻ cay nghiệt. Hơi thở quanh người làm người ta sợ hãi rõ ràng nói chớ đến gần người của hắn.

Hiện tại hắn đang bị vây trong trạng thái tức giận .

Đẩy cửa phòng bệnh. Sự khác nhau giữa Phòng bệnh cao cấp và phòng bệnh bình thường lập tức hiện ra. Chỗ này là một phòng đơn , nghĩ gì muốn cái gì đều có. Mà ở trong phòng bệnh chỉ có duy nhất một giường bệnh, toàn thân một người con trai lẳng lặng nằm ở phía trên cắm đầy các loại cái ống dẫn .

Hình như nhận ra hắn đến, người con trai trên giường bệnh mở mắt. Nếu như cẩn thận xem kĩ, người con trai trên giường bệnh cùng Vân Dật Bạch có một chút ít giống nhau .

Thấy Vân Dật Bạch xuất hiện, trong đôi mắt trống rỗng của người con trai thoáng hiện một tia sáng . Vẻ mặt vốn suy yếu thấy Vân Dật Bạch liền thay đổi tinh thần rất nhiều.

Vân Dật sải bước đi tới trước mặt anh, Vân Dật Bạch vững vàng đứng lại trước mặt anh, "Dật Thanh!" Nếu cẩn thận nghe kĩ, âm thanh của hắn có chút run rẩy.

"Anh hai!" Người con trai yếu ớt gọi. Đối với anh mà nói, một động tác giơ tay lên vào lúc này đều là cố hết sức.

Không tự chủ đưa tay ra nắm tay em trai, hắn ngồi xổm người xuống trước giường bệnh, "Dật Thanh. . . . . ."

"Anh hai, em không chống đỡ được bao lâu nữa!" Trên mặt Vân Dật Thanh lóe nụ cười dịu dàng, miệng nói cũng mệt mỏi. Thoạt nhìn là cố hết sức.

"Sẽ không, anh hai tìm bác sĩ giỏi nhất cho em, em chỉ là bị xe đụng sẽ không có chuyện gì!" Vân Dật Bạch không nói được một cách dịu dàng, chỉ trầm giọng nói.

"Không cần, anh hai! Em muốn cầu xin anh một chuyện!" Tinh thần Vân Dật Thanh hình như đã khá nhiều, nắm tay Vân Dật Bạch cũng dùng sức.

"Chuyện gì, em nói đi!" Hiện tại, chỉ cần là em trai mở miệng nói, bất cứ cái gì hắn Vân Dật Bạch đều phải làm được.

"Em muốn gặp cô ấy. Anh hai, van cầu anh, để cho em gặp cô ấy !" Vân Dật Thanh vội vàng nhìn anh của mình.

Lúc này, mặc kệ Vân Dật Thanh nói lên dạng yêu cầu gì, Vân Dật Bạch cũng sẽ gật đầu đồng ý. Hắn biết em trai nói tới là người nào. Là người phụ nữ mà em trai hắn thích. Thi Tĩnh.

"Được, anh sẽ tìm người đưa cô ấy tới đây!" Đối với yêu cầu này, Vân Dật Bạch căn bản không chút do dự. Lập tức gọi điện thoại cho người mang Thi Tĩnh tới đây.

"Cám ơn anh. Anh hai! Cám ơn anh!"

Vân Dật Bạch không hiểu nhìn em trai, "Tại sao? Chỉ là một quà tặng, tại sao muốn liều cái mạng của mình?" Lúc nói lời này, trong giọng nói của hắn không nhịn được có chút oán giận.

Nguyên nhân tai nạn xe cộ của Dật Thanh là vì thay Thi Tĩnh nhặt lên quà sinh nhật mà bị xe đang chạy băng băng đụng phải.

Biết rõ huynh trưởng sẽ không hiểu. Vân Dật Thanh cười một tiếng, "Anh hai, một ngày nào đó anh sẽ rõ!" Có một số việc, căn bản không còn kịp suy ngĩ, hành động đã vượt ra khỏi sự lựa chọn.

Vân Dật Bạch nhìn không em trai, không nói.

Khi Thi Tĩnh được người đưa tới tận cửa đúng lúc thấy Vân Dật Bạch và Vân Dật Thanh mỗi người một câu nói chuyện phiếm. Cô không dám lên tiếng cắt đứt, chỉ là đứng lẳng lặng ở cửa ra vào không có mở miệng.

Vân Dật Bạch phát hiện cô đến, đứng lên vỗ vỗ em trai, "Cô ấy đến rồi!"

Thi Tĩnh chậm rãi tiến lên đứng lại trước giường bệnh Vân Dật, mở miệng thì thào: "Dật Thanh. . . . . ." Chưa nói chuyện, nước mắt đã sớm lệ tràn đầy vành mắt rồi.

Ở trên giường Vân Dật Thanh hiện ra nụ cười dịu dàng liếc nhìn Thi Tĩnh. Hai tay cố hết sức muốn nâng lên nhưng lại lực bất tòng tâm.

Thi Tĩnh cất một bước tiến lên nắm lấy tay Vân Dật Thanh, "Dật Thanh, anh muốn cái gì, nói cho em biết. Em sẽ giúp anh!"

Vân Dật Thanh, chỉ chỉ ngăn kéo đầu giường. Thi Tĩnh chua xót đứng yên mở ra ngăn kéo từ bên trong lấy ra một cái hộp, "Cái này sao?"

Vân Dật Thanh cười, "Mở nó ra!"

Hai tay Thi Tĩnh run run mở hộp ra. Ở bên trong có một cái dây chuyền bạch kim màu trắng , dây chuyền có một hình chữ cái Y. Ở phía sau còn khắc một số chữ nhỏ.

"Tĩnh, sinh nhật vui vẻ! Mặc dù chậm mấy ngày, nhưng vẫn còn kịp!" Vân Dật thanh có chút khó nhọc nói.

"Dật Thanh, tại sao anh muốn làm như vậy?"

"Tĩnh, anh giúp em đeo được không?"

". . . . . . Được!" Lau nước mắt, Thi Tĩnh nắm sợi dây chuyền xoay người đưa lưng về phía Vân Dật Thanh.

Hình như toàn thân đã dùng hết hơi sức. Vân Dật Thanh cài dây chuyền. Lúc này mới giống như thỏa mãn được gì đó, nở nụ cười, "Tĩnh, sinh nhật vui vẻ!"

Lúc này Thi Tĩnh chỉ có thể vội vàng lau nước mắt.

Thấy thế, Vân Dật Thanh nhếch môi, "Tĩnh, đi rửa mặt đi, anh không muốn thấy nước mắt của em!"

Thi Tĩnh nhìn anh một chút, lúc này mới gật đầu một cái đứng dậy rời đi.

Nhìn thấy Thi Tĩnh rời đi. Vân Dật Thanh quay đầu liếc nhìn Vân Dật Bạch vẫn yên lặng không nói , khẩn cầu nói, "Giúp em chăm sóc cô ấy. Anh giúp em chăm sóc cô ấy !" Vội vàng nhìn vào mắt huynh trưởng như muốn có sự cam kết.

"Dật Thanh, sẽ không có chuyện đó!" Vân Dật dĩ nhiên biết Thi Tĩnh là ai.Cô ấy là người mà em trai mình thích, lúc trước hắn cũng đã gặp mấy lần. Là một người con gái ít nói, mỗi lần nhìn thấy hắn hình như cũng rất hồi hộp.

"Anh hai, thân thể của em tự em biết. Em cầu xin anh giúp em chăm sóc tốt cô ấy. Nói cho cô ấy biết em rất xin lỗi. Em không thể chăm sóc cô ấy. Anh hai, em cầu xin anh. . . . . . Khụ. . . . . ." Thời điểm kích động, không nhịn được chợt ho khan mấy tiếng.

Trong lòng giật mình, Vân Dật Bạch vội vàng ấn lên cái nút trên giường bệnh. Bác sĩ y tá nhanh chóng chạy vào. Tránh khỏi vị trí giường bệnh ,Vân Dật Bạch Trầm nghiêm mặt đứng ở trong góc nhỏ.

Ánh mắt em trai của thẳng vào nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ van nài và mong đợi.

Bác sĩ và y tá bận rộn bên cạnh giường bệnh. Ánh mắt Vân Dật Thanh thủy chung nhìn Vân Dật Bạch, không nháy một cái nhìn Vân Dật Bạch.

Vân Dật Bạch không muốn thừa nhận, nhưng là trái tim bắt đầu đau đớn cơ hồ muốn che mất hắn. Em trai của hắn đang chịu đựng khổ sở, thế mà nhưng hắn lại chỉ có thể đứng ở chỗ này không nhúc nhích.

Biết Vân Dật Thanh đang chờ cái gì. Vân Dật Bạch không thể nghe thấy gật đầu một cái.

Đợi được đáp án của huynh trưởng, Vân Dật Thanh chậm rãi nâng lên khóe môi lộ một nụ cười dịu dàng. Tiếp đó toàn thân buông lỏng nhắm mắt. Một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, gương mặt rơi trên gối .

Bên trong phòng bệnh, dụng cụ phát ra một tiếng chói tai bén nhọn: tích. . . . . .

Thật dài một giọng nói đến, bác sĩ chậm rãi tiến lên, âm thanh có chút run rẩy truyền đến, "Thật xin lỗi, chúng tô đã cố gắng hết sức!" Có thể ở tới đây thân phận bệnh nhân tự nhiên sẽ không kém đến nỗi nào. Huống chi người trước mắt là tổng giám đốc tập đoàn Vân thị. Ông không muốn biết cũng khó khăn!

Vân Dật Bạch không nói gì, một con mắt đen dừng ở trên người của em trai. Nhìn không chớp mắt!

Một hồi lâu, hắn chậm rãi nâng lên khóe môi, trên mặt không mang theo bất kỳ nụ cười ấm áp nào. Chậm rãi tiến lên đứng lại trước giường bệnh, ánh mắt hắn hơi trầm xuống.

Dật Thanh, em yên tâm. Anh sẽ cho em toại nguyện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.