Lộ Dịch Nhiên xem kỹ
kết quả xét nghiệm trong tay, không biết có nên gửi đi hay không. Mắt
nhìn người đàn ông đứng chờ kết quả bên ngoài bình phong, anh trầm mặc
một hồi vẫn đem đáp án mang ra ngoài.
Nhận lấy túi giấy da, Lăng Thiếu Dương muốn mở ra lại dừng lại, đem đồ kẹp dưới nách, anh nói một tiếng cám ơn rồi đi.
Như nghĩ đến điều gì Lộ Dịch Nhiên sờ sờ cằm nhìn bóng lưng cậu ta rời đi,
lời nói đến miệng rồi vẫn nuốt xuống. Quên đi, đợi điện thoại gọi đến
rồi nói sau! Không nghĩ đến vô tình mình lại tạo ra một trò đùa. Thậm
chí lại có kết quả như vậy.
Nắm chặt kết quả xét nghiệm trong
tay, cảm giác nóng bỏng khiến Lăng Thiếu Dương hơi bất an. Nhất là khi
nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lộ Dịch Nhiên, anh càng cảm thấy
bất an.
Lái xe dần dần dừng lại trước căn nhà kính trồng hoa quen thuộc, anh chậm rãi đi vào.
Nháy mắt khi nhìn thấy Lăng Thiếu Dương, Thi Tĩnh đứng bật dậy. Trong đôi
mắt to lộ ra thông tin gì đó. Cho đến khi tầm mắt dừng lại trên đáp án.
Cô xoay người muốn nói chuyện, lại nhìn thấy Lạc Du đã hơi nghiêng người ngủ.
Thở dài một hơi, Thi Tĩnh hơi cong môi, kiễng mũi chân rời
khỏi quầy bar đảo lộn bảng hiệu ở ngoài cửa kính, sau đó trầm mặc không
nói gì đi theo Lăng Thiếu Dương.
Dọc đường đi, trên quãng đường
dài gần trăm mét hai người đều không mở miệng nói gì. Theo vào phòng
tổng giám đốc mà không cần thông báo, lần này bọn họ không dẫn theo Thẩm Lạc Du và con trai đến đây.
Đi thẳng một đường đến văn phòng
tổng giám đốc, Lăng Thiếu Dương chợt dừng bước nhìn Thi Tĩnh nói, "Cô ở đây chờ tôi, tôi đi xem cậu ấy có ở đây hay không?" Trên thực tế anh sợ Thi Tĩnh thấy bộ dạng suy sụp tinh thần của bạn thân.
Tạm thời buông mọi giấy tờ về công việc, Vân Dật Bạch đứng dậy duỗi lưng môt cái. Lúc này mới nhìn đến hai người đang đi vào.
"Đã mang đến đây rồi sao?" Anh không hề quên, hôm nay là ngày lấy kết quả xét nghiệm.
Lăng Thiếu Dương đưa qua.
Cúi đầu nhìn túi giấy da đã mở một nửa, ánh mắt anh chợt lóe rồi mở túi giấy lấy ra ba tờ giấy ở bên trong.
Vì sao lại là ba tờ? Không phải bình thường chỉ có hai tờ sao?
Nhíu mày mở rộng ba tờ giấy, càng nhìn xuống dưới, lông mày anh càng nhíu
chặt. Cơ hồ như đến cuối cùng chỉ có thể dùng vẻ mặt kinh ngạc để hình
dung.
"Kết quả là gì vậy?" Thi Tĩnh tiến lên giật lấy tờ giấy trong tay anh cúi đầu nhìn.
Những từ ngữ chuyên ngành lung tung lộn xộn này cô xem không hiểu, thứ chính
xác duy nhất đập vào mắt cô chính là cái tỷ lệ phần trăm kia, chín mươi
chín phần trăm...
Điều này chứng minh...
Đứa bé đó, chính là đứa con của Vân Dật Bạch và Thẩm Lạc Du!
Tờ giấy theo kẽ ngón tay cô chậm rãi rơi xuống, nhẹ nhàng bay xuống trên mặt đất.
Trong lòng Thi Tĩnh trống rỗng. Rõ ràng là đáp án mình sớm nghĩ đến, nhưng vì sao khi chứng thực, trong lòng cô vẫn chấn động nặng đến vậy.
Có lẽ trước đó lời Vân Dật Bạch nói quá mức kiên định, nên trước sau trong lòng cô vẫn không thể xác định bản thân mình có thật sự cho là vậy
không?
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, cô chỉ có thể tin vào kết quả của khoa học công nghệ.
Vẻ mặt của hai người khiến Lăng Thiếu Dương cảm thấy kỳ lạ, tờ giấy bay đến bên chân khiến anh khom người nhặt lên cúi đầu nhìn.
Đôi mắt chợt mở lớn, vẻ mặt kinh ngạc nâng mắt nhìn bạn thân.
Rất lâu rất lâu, trong văn phòng rộng lớn vang lên giọng nói của Thi Tĩnh,
"Anh còn gì để nói nữa? Mọi chứng cứ đều biểu hiện rõ trên tờ kết quả
rồi!" Giọng nói của cô lạnh lùng bi thương.
Một tay vuốt một bên cằm nhướng cao mày rậm tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Thi Tĩnh, "Hả? Tôi cần phải nói gì?"
Không nghĩ đến anh lại giở bộ mặt quái quỷ này, trong cơn tức giận Thi Tĩnh
nhất thời tiến lên nắm chặt áo Vân Dật Bạch, cái đầu nho nhỏ vì không
đến chiếc cằm ương ngạnh của ai đó, cô chỉ có thể ép người nào đó phải
khom người xuống.
Bất quá Thi Tĩnh không hề để ý rằng rất hiến
nhiên người nào đó vì lợi ích toàn cục mà tạm thời nhân nhượng, ngược
lại lại hung tợn trừng mắt nhìn anh, "Anh còn muốn phủ nhận? Kết quả đã
đặt ở trước mặt, sao anh vẫn không tin?"
"Tin cái gì?" Vân Dật Bạch nháy mắt mấy cái như rất vô tội.
"Vân Dật Bạch, anh có trái tim hay không vậy?"
Vân Dật Bạch lặng lẽ liếc cô một cái, đây chẳng phải nói thừa sao?
"Tôi không có, cô có sao?" Anh thản nhiên phản bác.
Thi Tĩnh tự nói với mình không nên để ý đến lời nói của anh, căm tức nhìn
anh, "Chính anh đã từng nói, bản thân anh không phải đã quên rồi chứ?!"
"Tôi đã nói cái gì?"
"Anh nói nếu đứa bé này là của anh, anh sẽ lấy em ấy. Anh đã nói rồi lại
không định làm sao?" Thi Tĩnh trừng lớn mắt, nếu anh dám gật đầu đồng ý
lời nói đó, cô nhất định sẽ bổ nhào đến cắn anh.
Không chút tiếng động ôm chặt eo cô khiến toàn thân cô dựa sát vào người mình sau đó từ
từ đứng thẳng người, đem cô nửa ôm vào trong ngực. Mà Thi Tĩnh đang
chuyên tâm nổi giận hoàn toàn không chú ý đến động tác này của anh, vẫn
giận dữ nhìn anh như trước.
Trong ngực mềm mại Vân Dật Bạch thản nhiên cong môi, "Tôi đã từng nói như vậy!"
"Vậy được, anh sẽ lấy em ấy!" Thi Tĩnh đưa ra kết luận.
"Không!" Vân Dật Bạch cự tuyệt.
"Không?! Anh còn dám nói không?!" Giây tiếp theo Thi Tĩnh như bùng nổ cơn tức,
"Anh có tư cách gì để nói không? Đường đường là tổng giám đốc Vân thị,
chẳng lẽ anh luôn nói dối như vậy sao?" Cô không nhịn được mà nói lời
thô bạo.
Nghe vậy, Vân Dật Bạch không nhịn được khi nghe cô lên giọng cau mày lại, "Thi Tĩnh!" Anh thấp giọng cảnh cáo.
"Làm sao? Anh đừng có mà dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, tôi..." Cô còn chưa nói xong chợt nghe thấy một tiếng động lớn.
Dựa nửa người trong ngực Vân Dật Bạch nhìn anh xoay người nhận điện thoại
trên bàn, "Vân Dật Bạch nghe!" Trầm mặc một hồi, Vân Dật Bạch mới tiếp
tục mở miệng, "Ừ, mình thấy rồi, được, mình sẽ giải thích!"
"Ai vậy?" Thi Tĩnh tò mò hỏi.
Hơi cúi đầu liền thấy được nửa người Thi Tĩnh dựa trong ngực mình, Vân Dật
Bạch dường như nghĩ đến điều gì liếc mắt nhìn về người bạn rõ ràng còn
đang kinh ngạc bên kia, trên người Lăng Thiếu Dương.
Lăng Thiếu
Dương chìm trong kinh ngạc vẫn chưa hoàn hồn. Hai tay run run nắm chặt
tờ giấy, anh đang chú ý đến điều mà Thi Tĩnh không chú ý đến.
Nhẹ nhàng cong khóe môi, Vân Dật Bạch cười liếc nhìn bạn thân, không một ai ngờ rằng sự việc sẽ phát triển đến như vậy.
Giây tiếp theo, bỗng nhiên Lăng Thiếu Dương hoàn hồn lảo đảo chạy ra ngoài.
Bước chân không ổn định cùng hoảng sợ nhất thời khiến Thi Tĩnh khó hiểu, "Anh ấy làm sao vậy?"
Nói xong, cô mới để ý đến động tác của mình và Vân Dật Bạch.
Oành một tiếng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô xua tay loạn xạ muốn đẩy ngực anh ra, lại bị ôm chặt vào người.
Thân thể mềm mại cọ sát vào thân thể to lớn của anh, mềm mại cùng cứng rắn
cọ sát nháy mắt khiến đôi mắt Vân Dật Bạch sâu thêm vài phần.
Hoàn toàn không chú ý đến điều đó Thi Tĩnh còn không tự lượng sức mà uốn éo
cơ thể mềm mại, bực mình nói, "Anh đang làm gì vậy? Anh nên đến tìm Lạc
Du xin lỗi. Không phải là ở đây dây dưa cùng tôi!" Cô dùng sức giãy dụa
cơ thể bị giam cầm.
"Chuyện của cô ấy đương nhiên sẽ có người bận lòng!" Vân Dật Bạch nghiêm mặt âm u nhìn cô. Cánh tay đặt ở eo cô dùng
sức, đem cả người cô nâng lên nhìn thẳng vào mình.
Không đợi cô
kịp phản ứng anh nghiêng người dùng sức hôn lên đôi môi đỏ mọng không
ngừng chửi mắng. Nuốt xuống tiếng kêu trong miệng cô.
Hai tay
dùng sức vỗ vỗ lên bả vai anh, thế nhưng thể lực của cô không bằng anh,
cả người bị anh đặt trên bàn làm việc hung hăng hôn.
Chiếc lưỡi
ngang ngược trêu chọc chiếc lưỡi non mềm của cô, tinh tế thưởng thức mỗi một chiếc răng trong miệng cô. Bàn tay to lớn gắt gao giữ chặt gáy cô
khiến cô ngẩng đầu hòa vào nụ hôn của mình.
Run rẩy theo đầu lưỡi bắt đầu lan ra khắp cơ thể, để tránh cơ thể mình trượt khỏi mép bàn,
Thi Tĩnh đành phải trở tay chống cơ thể đang chuyển động của mình.
Lòng bàn tay chạm đến đống giấy tờ bên dưới, hình ảnh trước đó xông vào văn
phòng chợt hiện lên trong đầu. Bỗng nhiên trừng lớn mắt. Cô dùng sức đẩy Vân Dật Bạch ra, chạy ra một bên thở hổn hển.
Đôi mắt phiếm hồng hung hăng trừng chiếc bàn, trên chiếc bàn kia không biết đã có bao nhiêu người phụ nữ nằm lên!
Nụ hôn bị đứt đoạn, đôi mắt Vân Dật Bạch thu lại lóe lên một tia sáng kỳ
dị. Đôi môi anh tà mị nhếch lên, mị hoặc nói, "Lại đây!" Anh từ từ vươn
tay đến chỗ cô. Dục vọng của anh cần được phát tiết. Đối với cô, anh
chưa từng khách khí.
"Đừng!" Thi Tĩnh từ chối không chút suy nghĩ, "Bây giờ sẽ là bao nhiêu?"
Vân Dật Bạch nhíu mày.
"À, một trăm vạn không đủ!" Thi Tĩnh cố tình nói vậy, "Cái bàn này anh đã
để bao nhiêu người phụ nữ nằm lên?" Cô không quên dược một màn đó. Người phụ nữ không một mảnh vải ngồi trên bàn này, lại để cô ngồi lên, cô
thấy thật ghê tởm.
"Vẻ mặt này của cô... tôi có thể lý giải là do cô đang ghen không?" Vân Dật Bạch tựa tiếu phi tiếu nhìn Thi Tĩnh, khóe miệng nở nụ cười nhợt nhạt khiến người ta lóa mắt.
Ghen?!
Đang chìm đắm trong nụ cười lóa mắt của anh Thi Tĩnh bị từ này kéo lại.
"Tôi không thèm ghen!" Thi Tĩnh nắm chặt tay hét lớn, "Ai thích anh chứ, lại còn ghen!" Tự kỷ quá mức.
"Vậy cô để ý có bao nhiêu người phụ nữ ở đấy làm gì?" Chính Vân Dật Bạch
cũng không phát hiện, trêu đùa cô đã trở thành một thói quen cùng hưởng
thụ.
"Tôi ngại bẩn!" Thi Tĩnh không chút suy nghĩ hét lớn thành
tiếng. Hoàn toàn không biết hành động này trong nháy mắt khiến Vân Dật
Bạch đen mặt.
Cô sẽ vì câu nói đó mà phải trả giá!
Mày
kiếm gắt gao nhíu lại, hơi buông hạ hai chân, anh sải bước tiến về phía
cô. Ngay khi Thi Tĩnh hét lên chói tai thì nắm chặt cánh tay cô hung
hăng dùng sức kéo vào trong lòng.
Âm trầm nói, "Bẩn sao? Cô chê
tôi bẩn? Vậy hôm nay, cô sẽ cùng bẩn với tôi!" Dứt lời liền khiêng Thi
Tĩnh đang hét chói tai đi về phía phòng nghỉ bên trong văn phòng.
Anh bẩn, để cô sạch sẽ đến tắm cho vậy! Loại phục vụ này, anh sẽ không từ chối.
Đôi môi đang hét chói tai của Thi Tĩnh rất nhanh bị bao phủ. Nhìn cánh cửa
phòng nghỉ bị đóng lại trước mắt, tiếng hét chói tai của cô cũng biến
mất theo cánh cửa được đóng lại.
Sau đó, trong văn phòng Vân Dật
Bạch xuất hiện một bóng người, đánh giá xung quanh một lát sau đó cầm
lấy một vật gì đó trên bàn. Biến mất trong nháy mắt. Cả quá trình chỉ
không đến một giây.