Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 102: Gài bẫy cấp dưới



Áp suất thấp, nhẹ nhàng luẩn quẩn trong phòng họp.

Đầu ngón tay gõ lên tập tài liệu trên mặt bàn phát ra tiếng gõ không chỉ trên tài liệu mà còn lên trái tim của mỗi một người. Ánh mắt mọi người đều nhìn cánh tay đang chống cằm của tổng giám đốc.

Cơ thể to béo của quản lý hạng mục run run, ông lấy khăn tay trong người ra lau mồ hôi trên mặt. Từng ngấn mỡ trên người rung lên mở miệng, "Tổng giám đốc, cái này..."

"Đem mọi việc hôm nay nói lại một lần!" Vân Dật Bạch lên tiếng đánh vỡ không khí căng thẳng, trầm giọng mở miệng nói.

"Là..."

Quản lý hạng mục run rẩy đem ngọn nguồn mọi chuyện xảy ra ở buổi đấu thầu nói lại một lần, sau khi nói xong cả phòng họp nhất thời đều rơi vào trầm mặc.

Lăng Thiếu Dương nhìn nhìn mọi người trong phòng họp, lên tiếng, "Các vị ngồi đây đều là người tham gia vào thiết kế dự án, mọi người đều tốn không ít tâm tư cho buổi đấu thầu này, đây là tâm huyết của mọi người, không ai có thể đau lòng bằng mọi người, nhưng hôm nay chúng ta ở đây không phải để truy cứu xem rốt cuộc trách nhiệm là của ai, mà là để tìm cách giải quyết rắc rối này như thế nào!"

Dừng lại, anh nói tiếp, "Mọi người đều hiểu rõ, nếu bản kế hoạch trong tay chúng ta được công bố ra ngoài, Vân thị sẽ mang trên mình tội danh trộm cắp. Tin rằng mọi người sẽ không hy vọng thành quả của mình bị người ta ăn cắp bản quyền, bởi vậy, ngày mai chúng ta nhất định phải có được một bản kế hoạch khác." Trước mắt đây mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Vừa nói xong tức khắc liền có không ít người sôi nổi bàn bạc. Khó chịu nhất bất quá cũng chỉ có đám người phòng kế hoạch, bọn họ bị ông chủ đè ép bao nhiêu ngày mới có được kết quả vừa lòng. Nay lại bị người ta không tốn chút sức nào mà lấy mất.

"Tổng giám đốc, việc này không thể bỏ qua như vậy được!" Người bên phòng kế hoạch không phục nói.

"Đúng vậy, tổng giám đốc. Điều này không phải cho thấy trong chúng ta có kẻ đã phản bội hay sao? Chúng ta không thể bỏ qua như vậy được!"

"Đúng vậy, rốt cuộc đó là ai?"

Đám đông tranh nhau lên tiếng, hai tay Vân Dật Bạch nắm chặt lại than nhẹ, "Các người cho rằng đó là ai?"

Không biết ai trong đám người nói lên một cái tên, sau đó giọng nói cao thấp đồng thời vang lên. Ngay khi cái tên này truyền đến tai Vân Dật Bạch, anh kinh ngạc nhíu mày.

"Trong công ty có nhân viên tên là Thi Tĩnh à?" Ánh mắt anh nghi hoặc nhìn lướt qua Lăng Thiếu Dương.

"Không có!" Lăng Thiếu Dương trả lời.

"Nếu không phải nhân viên trong công ty, sao có thể nói là phản bội các người được?" Vân Dật Bạch lạnh nhạt cười không một chút hơi ấm.

Nói đến đây có người chợt đứng lên, "Tổng giám đốc, mỗi ngày Thi tiểu thư đều đến văn phòng của anh, trong văn phòng của anh có gì chắc cô ấy sẽ biết, nếu cô ấy có lòng, có khi lại là cơ hội. Hơn nữa, khi Dương tiểu thư tổng giám đốc của Phong Dương hỏi cô ấy trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, cô ấy không hề phủ nhận! Điều này chứng tỏ..." Lời còn chưa nói xong, khi thấy vẻ mặt tuấn tú âm trầm của tổng giám đốc, đều bị nuốt hết vào trong miệng.

"Chứng tỏ cái gì?" Vân Dật Bạch cười vô cùng hòa nhã nhưng rất lạnh nhạt. Nụ cười không tràn đến đáy mắt khiến mọi người không rét mà run. Người kia cũng không dám lên tiếng nói chuyện.

Người đang nói không tiếp tục mở miệng, lặng lẽ nhìn tổng giám đốc.

Nụ cười trầm thấp theo cổ họng Vân Dật Bạch truyền ra, Vân Dật Bạch nhẹ nhàng gõ mặt bàn, giọng nói nhẹ nhàng lại khiến mỗi người ngồi đây đều run sợ trong lòng. Mọi người ai cũng đều biết quan hệ giữa tổng giám đốc và Thi tiểu thư. Tổng giám đốc liệu có tức giận hay không?!

Mọi người đều cẩn thận đánh giá Vân Dật Bạch. Không phụ sự mong đợi của mọi người, anh lên tiếng, "Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy sao?" Đôi mắt đen của anh nhìn lướt qua bốn phía. Mọi người không ai nói gì cũng không hề phủ nhận.

"Xem ra công việc mà các người dày công đạt được cần phải được bồi dưỡng tốt hơn nữa!" Ánh mắt anh lạnh lùng, lãnh nịnh nhìn mọi người, "Vậy mà các người lại có thể đem trách nhiệm đó đổ lên đầu một người không phải nhân viên của Vân thị. Các vị, hôm nay khiến tôi rất kinh ngạc!"

Lời này vừa nói ra nhất thời mọi người đều rơi vào trầm mặc. Gặp chuyện đều trốn tránh trách nhiệm đầu tiên, đây không phải là tôn chỉ của tập đoàn Vân thị.

Lăng Thiếu Dương không nói chen vào, anh cũng cho rằng những người này sớm đã được nuông chiều trong điều kiện tốt.

"Nhưng mà tổng giám đốc, chúng tôi..."

Vân Dật Bạch hơi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, "Mọi người đã vất vả, tin rằng mọi người có thể làm ra một bản kế hoạch xuất sắc hơn. Nếu lấy được, tiền thưởng tháng này sẽ tăng gấp đôi. Mọi người cố gắng lên!" Thu hồi tập văn kiện trên bàn, anh hơi gật đầu, "Đi làm việc đi! Quản lý hạng mục, phòng kế hoạch, quan hệ xã hội ở lại, tan họp!" Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Ba vị quản lý đi theo tổng giám đốc Vân Dật Bạch đến văn phòng của tổng giám đốc.

Tùy tay vứt đống tài liệu lên bàn, Vân Dật Bạch ngồi vào chiếc ghế dựa rộng thùng thình. Chờ ba người bước vào cửa.

Ba người đứng lại, Vân Dật Bạch miễn cưỡng nâng mi, "Chỗ nào có vấn đề, các người nói thử xem!"

Quản lý hạng mục mở miệng, "Tổng giám đốc nhất định có người trong nội bộ làm!"

"Đúng vậy! Người có thể tiếp cận bản kế hoạch này rất ít. Nhất định là người trong nội bộ!" Hai vị quản lý kia cùng nói phụ họa.

Vân Dật Bạch không nghĩ như vậy, mỗi một nhân viên trong công ty đều được tín nhiệm, trước khi xác định rốt cuộc người đó là ai, anh không muốn tin là người của mình làm.

"Các người nghĩ là ai?" Anh thản nhiên hỏi.

Ba người đều rơi vào trầm mặc.

"Việc này tạm thời không nói đến, đã có phương án thích hợp chưa?" Vân Dật Bạch có vẻ quan tâm đến vấn đề này. Nếu đã quyết định tham gia, không thể bỏ dở giữa chừng.

"Trước khi bị tổng giám đốc bác bỏ cũng có không ít phương án..."

"Tôi muốn một cái mới hoàn toàn!" Vân Dật Bạch trầm mặt, thở dài một tiếng, "Quên đi, các người lui xuống đi!" Anh xua tay, trong đầu bắt đầu phác thảo một phương án mới.

Tiếng đóng cửa nhất thời khiến Lăng Thiếu Dương phục hồi tinh thần.

"Trong vòng một ngày, cậu muốn bức tử mọi người hay sao?" Trong vòng một ngày, có được bản kế hoạch, mà còn phải thông tri giữa các bộ phận. Đây quả thật là làm khó cho bọn anh mà!

Vân Dật Bạch không nói gì, hai tay gõ rất nhanh gì đó trên máy tính.

"Dật Bạch, tại sao cậu không nói gì?" Lăng Thiếu Dương buồn bực nhìn bạn thân đang gõ từng chữ, không tin cậu ấy vẫn còn bình tĩnh như vậy.

"Cậu có thời gian, không bằng nhanh nghĩ biện pháp thì hơn!" Vân Dật Bạch cũng không ngẩng lên nói, "Việc này mình đã có biện pháp!"

"Cậu có biện pháp gì? Cái này rõ ràng là do người trong nội bộ làm, cậu không muốn biết sao?" Anh cũng không tin bạn thân sẽ bỏ qua như vậy. Tính cách của cậu ấy sao có thể cho phép chuyện đấy diễn ra.

Máy in làm việc rất nhanh, lộ ra một tờ giấy, Vân Dật Bạch đưa tay sửa sang lại, "Mình biết là ai?" Anh bình tĩnh nói.

"Hả? Là ai?" Lăng Thiếu Dương mở lớn hai mắt không dám tin nhìn bạn. Con ngươi chuyển động, "Đấy không phải cấp dưới của cậu chứ?!"

"Cấp dưới có người dựa dẫm mới vào được! Công ty cùng dự thầu tên là gì?"

"Hoàng Kỳ! Sao vậy, cậu biết à?"

"Không biết, kiểm tra xem trong công ty có ai có quan hệ với nhân viên bên Hoàng Kỳ không! Mặt khác, bảo quản lý hạng mục tám giờ tối nay đến văn phòng tìm mình!" Vân Dật Bạch nói nhanh. Nếu trong đó có gì mờ ám, nhất định là có liên quan.

"Được, mình sẽ dặn dò cấp dưới! Mục tiêu của cậu là ai?" Lăng Thiếu Dương tò mò hỏi. Thế nào anh lại cảm thấy trong thời gian này bạn tốt có rất nhiều bí mật.

Vân Dật Bạch miễn cưỡng nhìn bạn, "Có thời gian hỏi mình không bằng hãy suy nghĩ xem vấn đề lớn kia của cậu nên xử lý như thế nào?" Dựa vào suy đoán của anh, nếu không nắm chắc thời gian, người đó có thể sẽ trốn thoát!

Nghe vậy, sắc mặt Lăng Thiếu Dương lập tức thay đổi, bất quá sau đó, anh mở miệng, "Công ty..."

Vân Dật Bạch trả lời còn nhanh tay đem vật gì đó chuyển cho, "Ngày mai cậu hãy tự mình đi đấu thầu!"

"Đấu thầu?" Lăng Thiếu Dương cúi đầu nhìn thứ trong tay không khỏi mở lớn hai mắt nhìn, "Đây là..." bản kế hoạch mới, cậu ta...

"Trước đó trong lúc vô tình có làm một cái dự định muốn thay đổi không nghĩ đến chuyện lại thành như vậy!" Vân Dật Bạch không mặn không nhạt nói, anh cũng không phải thần tiên mà thờ ơ để mặc bọn nội gián?

"Vô tâm trồng liễu liễu thành rừng?" Lăng Thiếu Dương ha ha cười quơ quơ bản kế hoạch trong tay, "Cậu còn có khả năng dự đoán trước!"

"Cũng chỉ có lần này!" Vân Dật Bạch thản nhiên nói.

"Vậy sao cậu còn muốn bọn họ phải tăng ca?"

"Không phải cậu muốn biết ai là nội gián sao?" Vân Dật Bạch chợt nở nụ cười, "Đêm nay đến đây mà nhìn xem!"

Lời nói này ý là... có âm mưu?!

Đêm lạnh như băng.

Suốt cả đêm ba bộ phận đều vắt óc suy nghĩ bản kế hoạch mới, khi thì hô to khi thì tranh chấp. Dần dần trở thành cãi lộn.

Vân Dật Bạch và Lăng Thiếu Dương là hai người lãnh đạo trực tiếp, thảnh thơi ngồi một bên uống cà phê, ăn điểm tâm. Cũng không ngăn cản. Nếu như lúc này có người thấy được cảnh trong này, bọn họ nhất định sẽ thấy rất kỳ lạ, vì sao lại quyết liệt đến vậy?

Theo lời nói của Vân Dật Bạch, làm sao có thể ép buộc để có được cảm hứng cơ chứ. Hơn nữa đại đa số cảm hứng đều bắt nguồn từ sự tranh giành. Bởi vậy, anh nhìn thấy cảnh này chỉ thấy vui vẻ, cũng sẽ không nói điều gì.

Lăng Thiếu Dương nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cũng không sai biệt lắm so với dự đoán của bạn tốt. Hai người lặng lẽ đứng dậy.

Một bóng người lén lút lần mò trong bóng tối. Ngoại trừ ba bộ phận thì toàn bộ Vân thị đều chìm trong bóng tối. Không một tia ánh sáng.

Khom người đụng phải mục tiêu mình tìm, vừa muốn hành động, bỗng nhiên ngọn đèn sáng lên. Người nọ hoảng sợ liền cứng đờ, ngay khi nhìn thấy hai người đứng trước cửa phòng làm việc, sắc mặt người nọ liền tái xanh.

"Tổng giám đốc... giám đốc..."

Vân Dật Bạch và Lăng Thiếu Dương nhìn người phụ nữ đứng sau bàn làm việc.

Là một phụ nữ, thế nhưng bọn họ lại thấy bất ngờ.

Trước mặt nhân viên trong công ty, Vân Dật Bạch là lãnh khốc. Mặt anh không chút thay đổi âm lãnh nhìn qua người phụ nữ, chậm rãi bước vào phòng làm việc của mình, cong môi cười lạnh, "Nghĩ kỹ lý do, đừng mở miệng liền để lộ!" Anh thản nhiên hừ lạnh.

Lăng Thiếu Dương nhận ra người phụ nữ này, "Tiểu thư Hách Văn Quyên, không nghĩ đến lại là cô!"

Hách Văn Quyên cũng chính là kẻ trộm, nghe vậy ngẩn ra, "Các người đang đợi tôi?!"

"Tất nhiên! Khi cô biết đêm nay ở tầng cao nhất sẽ không có ai, cơ hội tốt như vậy sao cô có thể bỏ qua chứ? Mục tiêu của cô không chỉ có bản kế hoạch này, mà còn bản hợp đồng giữa tôi và Phong Dương, và tiêu chí năm nay! Không thể không thừa nhận, khẩu vị của cô cũng ghê gớm thật!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.