Bàn tay lớn che đi đôi mắt cô lại chạm phải một mảnh ẩm ướt, đơ ra một lúc nhưng vẫn không thu lại. Gắt gao giữ trên khuôn mặt cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời bị bàn tay to của anh che đi.
Khóe miệng đang cong lên của Thi Tĩnh chậm rãi thu lại.
Tiếng cười dần chuyển thành tiếng nức nở vô thanh vô tức. Một đôi bàn tay mềm mại nhỏ bé chậm rãi đặt lên bàn tay to lớn của anh dùng sức kéo bàn tay đó áp lên khuôn mặt mình, cúi đầu nức nở.
Sắc mặt anh không đổi nhìn bộ dáng cô ôm tay mình lặng lẽ khóc.
Đôi môi mỏng của Vân Dật Bạch gắt gao mím thành một đường thẳng tắp. Để mặc cô ôm. Cho đến khi cơ thể mảnh mai của cô bắt đầu run run anh mới rút tay mình về, hừ lạnh một tiếng. Một lần nữa khởi động xe.
Đầu bị che kín bởi một cái khăn mặt dày, lúc này Thi Tĩnh mới kinh ngạc nhìn Vân Dật Bạch. Buông lỏng caravat. Mặt anh không chút thay đổi ngồi xuống đối diện nhìn Thi Tĩnh chậm rãi cầm khăn mặt, một chút hơi ấm bao quanh cô. Cũng khiến cơ thể hơi run của cô bớt run, lúc này cô mới mở miệng nói chuyện.
"Lần sau nếu muốn chết, thì đi xa một chút." Mỗi lần đều để anh thấy được.
Ấm áp nhất thời lại có thêm hơi lạnh, Thi Tĩnh lại một lần nữa nắm chặt khăn mặt trong tay. Mở miệng trả lời, "Sau này, tôi sẽ cách xa anh một chút!"
Còn có sau này?! Vân Dật Bạch đen mặt.
"Nếu để tôi nhặt được cô trên đường lần nữa, tôi sẽ trực tiếp làm thịt cô!"
"Cần gì phải tốn công, bây giờ anh có thể ra tay mà!" Thi Tĩnh cong môi châm biếm. Trong đầu đang hung hăng mắng vì lời nói của anh.
"Đừng có thách thức tôi, tôi không định bóp chết cô trước khi lợi dụng xong đâu!" Vân Dật Bạch lạnh lùng phản bác, nói tiếp, "Nói cho tôi biết, vì sao cô lại nằm ở đó?"
"Anh quan tâm sao?" Thi Tĩnh nở nụ cười châm chọc, "Anh đừng hỏi đến vấn đề này làm gì."
Lợi dụng cô. A. Anh ta lợi dụng còn chưa đủ sao? Còn muốn lợi dụng cô thế nào thì mới gọi là đủ đây?
Người bên cạnh cô, dường như ai cũng đều dốc hết sức mình mà khai thác cơ thể cô. Chờ khi cô mệt mỏi không chịu nổi toàn thân vô lực mà phải cầu xin.
"Cô nói rất đúng!" Vân Dật Bạch nhẹ nhàng gật đầu, "Tự mình bảo vệ khỏi cái lạnh, tôi đến công ty! Đừng có chạy lung tung!" Anh như đang ra lệnh cho thú cưng của mình, căn bản không cho cô cơ hội để phản bác.
Thi Tĩnh cảm thấy không phải sâu trong lòng mình có khuynh hướng thích bị ngược. Cô vẫn không hiểu vì sao mình lại nghe lời Vân Dật Bạch đến vậy, rõ ràng đôi chân là của cô, chỉ cần anh nói mấy câu, lại có thể hạn chế mọi hành động của mình.
Vì sao?
Bởi vì cô có cái không thể không kiêng dè người này! Chỉ cần lòng cô muốn, cái gì cô cũng không quan tâm mà từ bỏ tất cả.
Lặng lẽ thở dài, Thi Tĩnh ngã xuống trên sofa phủ khăn mặt lên mặt.
Nếu có thể, thật sự cô rất muốn không quan tâm đến cái gì cả!
Vân Dật Bạch cũng không trực tiếp đến công ty. Dù sao cũng có Lăng Thiếu Dương ở đó, anh cũng không lo công ty sẽ chạy mất. Lại lần nữa đến căn biệt thự mà Thi Tĩnh đang tạm ở.
Nhìn thấy Vân Dật Bạch bỗng nhiên xuất hiện, Thi Vĩnh Thành nghĩ con gái đã thật sự đến tìm cậu ta, lập tức hoan hoan hỉ hỉ mời anh vào nhà. Hoàn toàn không để ý đến sắc mặt hơi lạnh của Vân Dật Bạch.
"Tổng giám đốc Vân, bên này mời ngồi bên này!" Thi Vĩnh Thành nịnh nọt tiếp đón.
Không cần mở miệng hỏi, Vân Dật Bạch nhìn sự khác biệt rất lớn trên khuôn mặt bố và con gái cũng cảm nhận được đã xảy ra chuyện gì.
Mặt không đổi sắc nhìn vẻ mặt a dua nịnh nọt, trong lòng Vân Dật Bạch cười lạnh, ngoài miệng lại nói, "Cô ấy đã nói cho tôi biết!"
Trong mắt sáng ngời, Thi Vĩnh Thành lập tức nở nụ cười. Ông biết là con gái sẽ không mặc kệ ông. Theo bản năng xoa xoa lòng bàn tay, ông cười mỉa, "Ha ha, thật không? Tiểu Tĩnh lại đi làm phiền tổng giám đốc. Thật không biết xấu hổ!"
Xấu hổ?!
Vân Dật Bạch cong môi, ý cười không tràn đến đáy mắt, "Nếu ông đã nói vậy, vậy quên đi!" Anh hoàn toàn không khách khí với ông ta.
Hả?! Thi Vĩnh Thành lập tức há hốc mồm nhìn Vân Dật Bạch đứng dậy đi về phía cửa. Không nghĩ đến mình nói một câu khách sáo lại bị tưởng là thật, lập tức vội vàng lên tiếng, "Tổng giám đốc Vân chờ một chút!"
Vân Dật Bạch cũng thuận theo mà dừng bước xoay người nhìn Thi Vĩnh Thành, trong lòng không khỏi lạnh thêm vài phần. Chờ ông mở miệng.
"Tổng giám đốc Vân, cái này... nếu tiểu Tĩnh đã nói, vậy cậu..." Ông đưa tay chờ lấy tiền.
"Cô ấy nói cũng không quá rõ ràng, ông hãy đem mọi chuyện nói lại một lần nữa cho tôi. Tôi muốn nghe kể lại quá trình!" Anh nói không nhanh không chậm, nhưng giọng nói lạnh nhạt lại khiến Thi Vĩnh Thành không thể không nghe lời.
Ấp úng đem sự tình mọi chuyện nói lại một lần. Sau khi nói xong cũng không dám nhìn lại ánh mắt âm trầm của Vân Dật Bạch.
Nghe xong, Vân Dật Bạch có một xúc động, muốn biết rốt cuộc người đàn ông như vậy làm thế nào có thể sống được đến bây giờ. Anh tin rằng, đối với gia đình Thi Tĩnh mà nói, một trăm vạn không khác gì chuyện lớn, cô có dùng cũng không hết.
Mà bây giờ...
Anh cũng đã hiểu rõ, bọn họ mà khi khóc Thi Tĩnh nhắc đến là ai?
Anh tự nhận đối với chuyện của người ta là một kẻ lãnh khốc vô tình. Nhưng ít nhất đối với người nhà, anh có thể bỏ ra nhẫn nại trước nay chưa từng có đối với người nhà. Bất quá, rất hiển nhiên Thi Vĩnh Thành lại không như vậy...
Vốn dĩ là ông ta bắt Thi Tĩnh đến đòi tiền mình! Mà cô ta lại mở miệng đòi phí một đêm.
Thu hồi tia sáng trong đôi mắt, Vân Dật Bạch nâng khóe miệng, chậm rãi nói, "Thi tiên sinh, ông thấy tôi giống một kẻ ngốc lắm sao?"
Giống. Nhưng ông không dám nói! Bởi lẽ... người thanh niên trước mặt, Thi Vĩnh Thành thừa nhận không dám trực tiếp đối mặt với cậu ta.
"Tôi giống một kẻ ngốc để mặc người chém giết lắm sao? Ông cho rằng con gái ông thật sự đáng giá mà đi gặp tôi lặp đi lặp lại nhiều lần để đòi tiền sao? Một căn biệt thự và một trăm vạn đã là cực hạn rồi. Ông nghĩ con gái ông làm từ vàng chắc? Đáng giá vậy sao?" Anh châm chọc nhìn vẻ mặt khó coi của Thi Vĩnh Thành.
Anh hận nhất là loại người không biết kiếm tiền. Rõ ràng chẳng làm cái gì cả, lại muốn có cuộc sống tốt đẹp. Trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy?
"Tổng giám đốc Vân, lời của cậu là có ý gì?"
"Có ý gì ông không hiểu sao?" Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn ông ta, "Ngôi nhà này là tôi cho. Tôi có thể cho, cũng có thể thu hồi. Nếu ông cho rằng tôi giống một kẻ ngốc mà muốn phát tài, tôi nghĩ ông không có cơ hội đâu."
Lúc này Thi Vĩnh Thành mới hiểu được ý trong câu nói của anh. Cậu ta căn bản là không phải đến đưa tiền. Mà là đến cảnh cáo ông!
"Con gái tôi... đã bị cậu chà đạp, tôi sẽ đi tố cáo cậu!" Ông chỉ có thể lấy lý do này.
"Tố cáo tôi? Tố cáo tôi cái gì? Cưỡng hiếp? Không phải tôi đã cho ông tiền sao? Một ngàn một trăm vạn! Thi Vĩnh Thành, ông cảm thấy bây giờ dùng một ngàn một trăm vạn mua một người phụ nữ, muốn mặt hàng thế nào mà chẳng có, con gái ông đáng giá như vậy sao?" Một ngàn một trăm vạn, anh muốn người phụ nữ như thế nào mà chẳng có?
Thi Vĩnh Thành nhất thời á khẩu không trả lời được, "Cậu..."
"Lần cuối cùng tôi cảnh cáo ông, tôi đã cho ai cái gì, cũng có thể thu lại bất cứ khi nào. Đừng có mà thách thức tính khí của tôi!" Vân Dật Bạch lạnh lùng gầm nhẹ ra tiếng. Nhìn thân mình Thi Vĩnh Thành đang run lên, đôi mắt anh híp lại giễu cợt, "Lời nói của tôi ông hiểu chứ?"
"Hiểu, hiểu được?" Thi Vĩnh Thành run giọng trả lời.
Không nhanh không chậm đi đến trước mặt Thi Vĩnh Thành, Vân Dật Bạch nhả ra từng chữ, "Tôi có hàng vạn cách có thể khiến ông sống không yên, đừng có thách thức tôi!"
Thi Vĩnh Thành chỉ có thể run run gật gật đầu.
"Tốt lắm!" Đạt được mục tiêu trong lòng, Vân Dật Bạch xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Vân Dật Bạch Thi Vĩnh Thành có chút không cam lòng nắm chặt bàn tay, sau một lúc ông chỉ có thể căm tức buông nắm tay ra. Bây giờ ông không có cái gì cả, lấy gì để đấu với cậu ta?
...
"Bố, con sẽ không đi xem mắt! Người con muốn lấy là Vân Dật Bạch. Không phải anh ấy là vị hôn phu của con sao?" Dương Chi La nhìn bố mình trầm giọng nói. Xem mặt? Cô không cần đi để bị người ta xoi mói lựa chọn.
Dương Vạn Lý, tổng giám đốc Phong Dương. Cũng chính là bố của Dương Chi La nghe được con gái nói vậy. Ông không khỏi nhíu mày. Thấp giọng mở miệng, "Hồ đồ, con trở vể được mấy tháng bố đều cho con thời gian đi thuyết phục Dật Bạch, con làm được gì? Năm đó con tùy hứng bỏ đi, không chỉ rời đi, mà còn tự ý kết hôn. Bây giờ trở về, con còn trông chờ ai sẽ còn lấy con?"
Đối với đứa con gái, Dương Vạn Lý cũng đau đầu vạn phần. Nó rất thông minh, khiến cho một người không có con trai như ông cũng rất vui mừng. Thế nhưng, cũng bởi vì quá thông minh. Từ nhỏ nó đã có chủ kiến. Lớn lên cùng thằng con trai nhà họ Vân, tính cách lại có phần giống với thằng bé.
Vốn là ba năm trước mọi người đều coi trọng đôi này, khi tức giận nó lại tùy hứng bỏ đi. Ai cũng không thể ngờ nó lại ra nước ngoài kết hôn. Trở về sau khi ly hôn, bây giờ còn muốn quay lại.
Nếu Vân Dật Bạch chấp nhận, ông cũng không có ý kiến gì, nhưng rất rõ ràng, giờ nó đã trở thành người đàn ông chín chắn, không phải người đàn ông ăn đồ thừa. Cố gắng mấy tháng thì cũng thế.
"Anh ấy nhất định sẽ lấy con!" Dương Chi La tự tin nói.
Phong Linh lặng lẽ nghe hai người nói chuyện, lặng lẽ đứng dậy, lặng lẽ đi lên lầu. Đối với một kẻ sống nhờ nhà người khác mà nói, cô thật sự không có tư cách gì để xen vào chuyện này.
Trước mặt người ngoài chị họ là một người dịu dàng như nước, cùng nhau lớn lên từ nhỏ làm sao Phong Linh lại không hiểu? Nói thật ra cô thấy anh Vân làm rất đúng. Thế nhưng... cô không có dũng khí để nói ra.
"Linh Linh, em muốn đi đâu?" Mắt sắc rời đến bóng lưng của Phong Linh, Dương Chi La gọi nhằm giữ bước chân của cô.
Phong Linh quay đầu cười rạng rỡ, "Trở về phòng."
"Chờ chị một lát, chị có việc muốn hỏi em!" Hỏi một số việc về Thi Tĩnh.
Phong Linh nâng khóe miệng, gật gật đầu, "Nếu đã như vậy, em sẽ chờ chị họ ở trong phòng!"
"Được!" Dương Chi La dịu dàng nở nụ cười. Khi quay đầu nhìn bố, nụ cười dịu dàng lại mang thêm vài phần kiên trì, "Bố, hãy cho con chút thời gian. Con tin rằng Vân Dật Bạch nhất định sẽ trở vể bên cạnh con!"
"Sao con phải kiên trì đến vậy?" Dương Vạn Lý hoang mang nhìn con gái.
Dương Chi La nở nụ cười kiên định, "Con chưa bao giờ đánh trận mà chưa nắm chắc! Anh ấy nhất định là của con!"