Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 112: Tôi đồng ý yêu cầu của anh



Lẳng lặng ngồi ở phòng chờ Vân thị, Thi Tĩnh không trực tiếp đến tìm Vân Dật Bạch, ngược lại cô lẳng lặng đợi anh xuất hiện.

Từng tốp người đến rồi đi cũng không để mắt đến sự xuất hiện của cô ở đây. Mặc dù trong số họ cũng có người đã từng gặp qua cô.

Cùng với đám người ngay ngắn rời khỏi tòa nhà, sắc trời bên ngoài cũng dần dần tối đi. Lúc này Thi Tĩnh mới từ từ ngẩng đầu lên vừa đúng lúc bắt gặp một nụ cười ấm áp, là từ một cô gái xa lạ.

"Tiểu thư, chúng tôi sắp hết giờ làm rồi, cô muốn tìm ai, tôi sẽ giúp cô thử liên lạc xem sao!"

Lúc này Thi Tĩnh mới quay đầu lại nhìn sắc trời đã dần u ám, nhưng cô vẫn không thấy Vân Dật Bạch xuất hiện.

"Tổng giám đốc của các cô có còn ở đây không?"

"Tổng giám đốc vẫn ở đây. Cô muốn tìm tổng giám đốc sao? Ngại quá, nếu cô không có lịch hẹn trước thì tổng giám đốc của chúng tôi sẽ không gặp cô đâu!" Xem ra đây là một cô gái dịu dàng, sau khi tan việc nên đến nói chuyện với cô chăng?

Thấy vẻ mặt Thi Tĩnh như vẫn muốn đợi, cô gái cười cười, "Vậy đi, tôi lén gọi điện hỏi tổng giám đốc giúp cô, cô tên là gì?"

Hiếm khi gặp được một người dịu dàng như vậy, Thi Tĩnh hé môi, "Tôi họ Thi."

"Được, cô đợi chút!" Cô gái nhanh chân trở về gọi điện thoại. Điện thoại vừa nối được nhất thời ánh mắt cô quái dị liếc nhìn Thi Tĩnh, cô bước đến trước mặt Thi Tĩnh, "Thi tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không biết... tôi... tổng giám đốc cho mời cô lên!"

Thi Tĩnh thản nhiên cười cười đứng lên. Nhưng cô không biết hành động hôm nay của cô lại để lại ấn tượng không tốt cho người khác. Đương nhiên cái này sau này mới nói đến.

Nhìn thang máy một chút mới cất bước tiến vào, Thi Tĩnh nắm chặt bàn tay càng cảm thấy căng thẳng hơn. Trong lòng bàn tay cô đã bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ.

Đinh một tiếng.

Cửa thang máy mở ra, Thi Tĩnh vẫn không bước ra. Ánh mắt trong suốt dừng lại trên người Vân Dật Bạch đứng cách đó không xa, vài ngày không gặp, giờ trông thấy anh, lại như đã lâu lắm rồi.

Kinh ngạc nhìn Vân Dật Bạch anh tuấn bất phàm trước mặt, khuôn mặt trắng nhỏ nhắn của Thi Tĩnh nhất thời phiếm hồng.

Thấy cô đứng bất động, Vân Dật Bạch nhíu mày khẽ nói, "Nhìn cái gì? Còn không vào đây!" Anh từ từ tiến tới nắm cổ tay cô kéo cả người ra khỏi thang máy.

Cô đờ đẫn mặc anh kéo vào trong văn phòng, đồng thời đóng cửa lại, bỗng nhiên Thi Tĩnh phá vỡ trầm mặc giữa hai người. Cất tiếng nói, "Vân Dật Bạch, anh có thể đối xử tốt với đứa bé không?"

Buông cổ tay cô ra, Vân Dật Bạch có chút kinh ngạc quay đầu nhìn cô, "Cô nói vậy là có ý gì?"

"Anh sẽ đối xử tốt với đứa bé chứ? Không để nó bị ai ức hiếp, không để nó phải chịu oan ức, nếu có một ngày anh phải kết hôn, cũng sẽ để ý đến cảm nhận của nó trước chứ?!" Thi Tĩnh nói hết những lời trong lòng.

Mỗi người làm mẹ đều rất ích kỷ. Kỳ thật sau khi nghe những lời nói của bác sĩ già kia, trong lòng Thi Tĩnh hiểu rõ. Cô rời khỏi đây ba năm, tuy rằng tháng nào cô cũng sẽ gửi tiền về cho bố cô, nhưng cô ở đâu, cũng không ai biết.

Ba năm, vì để chuộc lỗi, cô và một người đàn ông lạ ở Sơn Tây tìm một mỏ than đang khai thác để kiếm sống. Không một ai chịu thuê cô, cô phải cố gắng nhún mình. Ba năm qua, mệt nhọc và cực khổ, cô cho là bản thân cô đã được rèn luyện tốt hơn người bình thường, nhưng lại không biết rằng nó đang càng ngày càng kém.

(Sơn Tây là tỉnh nằm ở phía bắc Trung Quốc, giữa Hà Bắc và Thiểm Tây)

Không phải cô vốn không thích người khác nhắc đến chuyện này sao? Vì sao bỗng nhiên cô lại hỏi anh chuyện này? Giọng điệu của cô giống như nhất định phải nghe được câu trả lời của anh. Vân Dật Bạch ôm hai tay trước ngực nghiêm túc đánh giá nét mặt của Thi Tĩnh, anh vẫn thản nhiên trả lời câu hỏi, "Nó là con của tôi, tôi tuyệt đối không để ai ức hiếp."

"Như vậy thì tốt!" Thi Tĩnh nói, "Như vậy là tốt rồi!"

Vân Dật Bạch không nói tiếng nào lạnh lùng nhìn Thi Tĩnh, anh muốn nhìn rõ xem rốt cuộc cô đang muốn gì.

Chà xát lòng bàn tay, Thi Tĩnh từ tốn nói, "Vân Dật Bạch, tôi đồng ý yêu cầu của mẹ anh!"

Vân Dật Bạch kinh ngạc nhướng mi, nhưng anh không lên tiếng. Hình như cô còn muốn nói gì nữa!

Quả nhiên, Thi Tĩnh nói tiếp, "Nhưng, tôi có một điều kiện!"

"Điều kiện gì?" Vân Dật Bạch trầm giọng nói.

"Tôi muốn có một công việc, việc gì cũng được. Nhưng tôi muốn được ở bên cạnh anh! Còn nữa, tôi hy vọng anh có thể đưa bố tôi ra nước ngoài tĩnh dưỡng. Còn những cái khác... hết rồi!" Bố là người duy nhất cô không thể bỏ được.

"Cô thì sao?" Lời vừa ra khỏi miệng Vân Dật Bạch cũng vì chính mình mà nhíu mày. Vì sao anh lại hỏi cô như vậy chứ?

Vẻ mặt Thi Tĩnh ngẩn ra, sau đó cô mơ hồ nở nụ cười, "Tôi có công việc! Tôi có thể làm việc thật tốt..."

"Vì sao cô lại muốn ở bên cạnh tôi?"

Không biết lấy dũng khí từ đâu, Thi Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, "Tôi muốn được nhìn thấy anh!"

Đáp án này khiến hai người rơi vào trầm mặc.

Vân Dật Bạch lạnh lùng quay mặt đi, "Bên cạnh tôi không có vị trí nào thích hợp cho cô, nhưng tôi có thể thu xếp cho cô một chỗ trong công ty!" Nói xong anh bỗng nhiên quay lại nói nghiêm túc, "Cô đã đồng ý rồi, sau này sẽ không có cơ hội để thay đổi đâu!"

Nhẹ nhàng nâng nâng khóe miệng, vẽ ra một đường cong trên mặt, Thi Tĩnh gượng cười, " Được!"

Ông trời ơi, hãy để cô ích kỷ một lần này!

Thái độ của cô tự nhiên như vậy có chút không thật tâm khiến Vân Dật Bạch cau mày gắt gao hỏi, "Thi Tĩnh, hôm nay cô làm sao vậy?" Anh không kìm lòng nổi đưa tay áp lên trán cô.

Lần đầu tiên, Thi Tĩnh không né tránh tay anh, ngược lại cô để anh tùy ý chạm vào. Đột nhiên cô bước nhanh tới nhào vào ngực anh, dùng đôi tay nhỏ bé yếu ớt ôm lấy thắt lưng anh. Khuôn mặt cô vùi vào giữa bờ vai rộng của anh.

Bỗng nhiên có một thân thể mềm mại nhào vào ngực anh, Vân Dật Bạch nhất thời ngẩn người không hiểu nhìn Thi Tĩnh trong lòng. Hành động bất ngờ này của cô càng khiến anh cảm thấy cô có phần kỳ lạ.

Vân Dật Bạch nhẫn lại đẩy cơ thể mềm mại trong lòng anh ra, giữ chặt lấy người cô thăm dò, "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn trên tay anh lắc lắc đầu, "Không có!" Cô cố thoát khỏi tay anh rồi lại vùi mặt vào ngực anh lần nữa.

Cô muốn phóng túng bản thân để được ôm anh như vậy, muốn hít vào từng tấc hơi thở trên người anh, muốn ích kỷ níu giữ lại cho mình hơi ấm xung quanh, muốn nắm giữ sự dịu dàng nhất thời này.

(tấc: đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ)

Cánh tay vòng ôm lấy thắt lưng khẽ nắm chặt lấy áo anh, Thi Tĩnh tự nói với bản thân, cô mặc kệ, cái gì cô cũng không muốn bận tâm nữa.

Anh không thể hiểu được sự thay đổi khác thường của người trong lòng, Thi Tĩnh như vậy thật sự khiến anh cảm thấy bất an. Anh chưa bao giờ trông thấy Thi Tĩnh như vậy, vẻ mặt như phủ thêm một tầng sa mỏng. Rõ ràng anh có thể nhìn thấy khuôn mặt cô sau lớp sa mỏng, lại dường như chẳng thấy gì cả. Trong nụ cười cũng có gì đó không chân thực. Trong lời nói dường như muốn an bài mọi thứ cô có được ổn thỏa, sau đó cũng như vậy anh không biết cô muốn đi đâu.

Nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, cái gì anh cũng không nói, ngay đó anh đặt môi mình lên cánh môi cô, đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc. Không chút khách khí công thành đoạt đất.

Anh thuần thục nạy mở hàm răng cô, đầu lưỡi tê dại chui vào trong miệng cô trêu chọc khiêu khích, mang theo dục vọng nóng bỏng.

Bàn tay anh cũng không hề nhàn rỗi, đưa lên mơn trớn nơi đẫy đà trước ngực cô. Vội vã vuốt ve phần da trắng trẻo nõn nà, môi lưỡi hút lấy hương vị ngất ngây từ cô.

Hô hấp của Thi Tĩnh càng thêm dồn dập rối loạn, phần da thịt trước ngực cũng trở nên khá mẫn cảm, cô có thể cảm nhận được rõ ràng từng động tác của anh, cảm nhận được bàn tay anh lướt qua nơi mẫn cảm đẫy đà của cô ra sao, ngón tay thô ráp của anh du tuần trên người cô như thế nào...

Bàn tay anh càng thêm càn rỡ làm loạn trên người cô, ánh mắt cuồng dã gắt gao khóa chặt trên gò má đã phiếm hồng của cô.

Cô bị anh khiêu khích. Chọc cho ý loạn tình mê, cả người nóng lên. Cô hoảng sợ kêu lên muốn kháng cự. Lại cho anh cơ hội thăm dò vào khoang miệng ngọt ngào. Đầu lưỡi bá đạo lướt qua hàm răng trong miệng cô, nhẹ nhàng quét qua từng cái từng cái một. Cô muốn dùng đầu lưỡi đẩy đầu lưỡi anh ra ngoài. Lại cho anh cơ hội tiến vào sâu hơn.

Bỗng nhiên anh mút mạnh một cái, Thi Tĩnh cảm thấy đầu lưỡi cô tê rần. Toàn bộ linh hồn cô dường như bị anh hút hết. Cảm giác này kéo dài từ đầu lưỡi đến toàn thân cô khiến cơ thể cô không kìm được khẽ run lên.

Một bàn tay che lên đôi mắt đang mở lớn của cô, anh hơi hơi nghiêng người linh hoạt dùng đầu lưỡi vẽ lên cánh môi cô.

Cánh môi cảm thấy ngưa ngứa, run run, giống như muốn dụ dỗ anh tiếp tục. Đương nhiên, anh sẽ không khách khí. Tiếp tục phủ lên cánh môi bị anh làm cho sưng đỏ. Khơi dậy dục vọng bên trong.

Cũng như lúc trước, anh bỗng nhiên dừng lại khiến người khác cảm thấy hít thở không thông, Vân Dật Bạch cúi đầu nhìn bộ dáng cô dựa vào người anh thở gấp, khom người bế cô lên đặt ở trên bàn. Nhìn thẳng vào cô.

Sắc mặt Thi Tĩnh đỏ bừng không dám đáp lại ánh mắt của anh.

Nghiêm túc đánh giá cô nửa ngày, bỗng nhiên ánh mắt Vân Dật Bạch lạnh đi, lửa giận bất ngờ tràn lên khóe mắt. Mấy ngày trước cô còn thẳng thắn nói với anh là không đồng ý, vậy mà bây giờ cô lại gật đầu đồng ý. Đột nhiên cô thay đổi khiến anh cảm thấy khó hiểu. Nhưng lại không đoán được là không đúng ở chỗ nào.

Nhớ tới điều kiện của cô, ánh mắt anh sáng lên, nụ cười tà mị hiện lên trên mặt anh, ánh mắt lạnh lùng âm trầm nhìn Thi Tĩnh. Anh bỗng nhiên mở miệng, "Cởi quần áo ra?!"

Chợt ngẩng đầu, trong mắt Thi Tĩnh vụt qua một tia kinh ngạc, đôi môi run run mở miệng, "Cởi quần áo?!"

"Đúng! Không phải cô đã đồng ý rồi sao? Nếu muốn có đứa bé như đã nói, cô cũng biết là phải làm gì rồi chứ? Bây giờ, tôi muốn cô cởi quần áo ra!" Vân Dật Bạch lạnh lùng nói, "Hãy để tôi thấy thành ý của cô!"

Vì sao anh lại muốn dùng thái độ đấy để đối đãi với cô?!

Cô cắn chặt môi dưới, run run nói, "Vân Dật Bạch, anh không cần phải đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy!" Rõ ràng một giây trước anh còn đối xử với cô rất dịu dàng, vậy mà bây giờ lại lạnh lùng như vậy.

"Tàn nhẫn?! Thi Tĩnh, điều kiện cô đưa ra tôi đều đã đáp ứng hết rồi, tin rằng với điều kiện này cũng đủ để cô làm cho tôi thấy vui vẻ chứ!" Vân Dật Bạch cười có chút lãnh khốc.

"Tất cả những thứ đấy đều là tôi dùng đứa bé để đổi lấy!" Thi Tĩnh buột miệng nói.

Thần sắc Vân Dật Bạch nhất thời lạnh đi, "Cô có thể dùng đứa bé để đổi lấy những thứ đó, chẳng lẽ chỉ như vậy thôi mà cô cũng không làm được sao?"

"Tôi..."

"Cởi quần áo ra!" Anh lạnh lùng nói.

Thật lâu sau. Hai tay Thi Tĩnh run run đưa đến trước ngực, cởi ra từng cái cúc một.

Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn theo từng động tác của cô, Vân Dật Bạch lạnh lùng cắt ngang, "Đủ rồi!"

Thi Tĩnh nức nở nhìn anh.

Vân Dật Bạch lạnh lùng vẫy tay, "Cô trở về đi!"

"Vậy anh sẽ đáp ứng yêu cầu của tôi..."

"Tôi sẽ xử lý! Đêm mai ở khách sạn Quang Hoa chờ tôi! Tôi sẽ gửi số phòng cho cô sau!"

Khách sạn?!

Sắc mặt Thi Tĩnh tái nhợt giống như bị người ta cho một bạt tai, cô xuống khỏi bàn đưa mắt liếc nhìn anh sau đó từ từ đi về hướng cửa.

Khi cửa văn phòng đóng lại, bỗng nhiên Vân Dật Bạch đập mạnh lên mặt bàn. Tia sáng thâm trầm trong đôi mắt khiến người không nhìn ra cảm xúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.