Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 134: Anh, đứng lên



Bên này, trừng mắt nhìn người trong lòng bị người ta đưa đi, mà anh lại không thể làm được gì, chưa từng phải trải qua cảm giác thất bại khiến Vân Dật Bạch nhất thời đen mặt.

"Thế nào?" Bùi Lăng ngồi cách Vân Dật Bạch ba bước thản nhiên cười nhìn anh.

"Có phải trong lòng thấy rất khó chịu không?"

"Cậu không cần phải dùng cách đấy để kích tớ, chuyện tớ đã không muốn làm thì không ai có thể ép được!" Vân Dật Bạch ngoảnh mặt đi.

Bùi Lăng nhún nhún vai, "Tớ sẽ không ép buộc cậu! Dù sao thì cũng không phải cậu không có người chăm sóc. Chẳng qua bây giờ thậm chí ngay cả một người cậu cũng không giữ được. Vậy thì cậu còn kiêu ngạo cái gì?" Những lời này không phải lời châm chọc, đó là sự thật.

Vân Dật Bạch nghiêm mặt trừng cậu ta.

Bùi Lăng rướn người lên trước nói, "Thực ra tớ cũng muốn nhắc cho cậu nhớ. Bản thân cậu cũng rõ, đừng nhìn bộ dạng tên họ Lãnh kia mặt lạnh vô tình. Cậu ta rất có duyên với phụ nữ đấy. Ít nhất là với khuôn mặt kia của cậu ta."

"Cậu có ý gì?"

"Nếu cậu ta có ý theo đuổi phụ nữ, cậu cảm thấy Thi tiểu thư sẽ không xiêu lòng sao?" Anh vuốt vuốt cằm cười nói, "Thi Tĩnh cũng không tệ. Tớ thấy cũng ngứa ngáy trong lòng."

"Cậu ta dám!" Vân Dật Bạch lạnh lùng nói.

"Muốn ngăn cản cậu ta? Vậy tự mà làm." Anh thuận miệng nói.

Lạnh lùng nhìn Bùi Lăng, Vân Dật Bạch bỗng nhiên nở nụ cười, "Không cần phải phiền phức như vậy. Tớ đồng ý với các cậu là được chứ gì!" Những tên này giở mọi trò ra cũng chỉ là muốn anh nhận lời. Thực ra trước khi bọn họ đến, anh cũng đã nghĩ thông suốt rồi.

"Sao lại đồng ý nhanh vậy?" Trước đó còn không chịu đồng ý, bây giờ lại đồng ý nhanh như vậy, vị thiếu gia này có bệnh à!

"Đấy không phải là cái cậu muốn sao? Cậu là quỷ y, có cách nào giúp tớ có thể nhanh chóng đứng lên được hay không?" Vân Dật Bạch không thể chịu được cảm giác bất tiện thế này.

Bùi Lăng nhắm mắt lại, "Đánh gãy chỗ đó rồi nối lại có được không?" Anh thật lòng nói.

"Chả buồn cười chút nào!" Vân Dật Bạch tức giận nói.

"Trị liệu bằng liệu pháp là một quá trình đòi hỏi phải có sự kiên nhẫn, căn bản là không thể vội được, có điều cậu có thể kết hợp thêm châm cứu và mát xa. Như vậy sẽ giúp máu lưu thông dễ dàng hơn, có lợi hơn!" Anh là thần y, chứ không phải là thần tiên không thể khiến cho vết thương của cậu ta mau chóng bình phục và đứng lên được. Những cái cần làm vẫn không nên bỏ qua.

Nghe vậy, Vân Dật Bạch không nhịn được cau mày, "Phiền phức!"

Bùi Lăng cong môi cười. Thở dài một tiếng, cuối cùng mọi chuyện cũng đã được giải quyết.

Đây là lần đầu tiên Thi Tĩnh đến phòng làm việc trên tầng bảy ở công ty Vân Dật Bạch. Sớm đã nghe nói về năng lực của người này nhưng lại không ngờ công ty của anh lại khí thế như vậy. Giống như bước vào viện bảo tàng vậy!

Nhận ra sự ngạc nhiên thán phục trong mắt cô. Bùi Lăng buồn cười, "Cô chưa từng đến đây sao?" Với quan hệ giữa cô và Vân Dật Bạch, sao có thể chưa từng đến chỗ này được chứ?

Thi Tĩnh lắc đầu, "Chưa từng!" Sao cô cần phải đến đây chứ?

"Dật Bạch rất biết hưởng thụ, công ty cậu ta có hẳn một tầng để làm phòng triển lãm. Cậu ta rất thích đến chỗ này!" Bùi Lăng giải thích.

"Ồ! Tôi có thể đi xem một chút không?" Cô không muốn phải một mình đối mặt với người đàn ông này cả một ngày.

"Đương nhiên là được!" Bùi Lăng cười nói, tiện tay vòng vào cổ cô một cái thẻ thông hành, "Cầm theo cái này cô có thể đi thăm tùy ý!"

Nhận thẻ thông hành trên cổ, Thi Tĩnh đứng dậy đi tham quan công ty Vân Dật Bạch. Cô vẫn không hiểu được vì sao mấy người bọn họ lại muốn đưa cô đến đây, thật là khó hiểu.

Vì muốn đốt thời gian, Thi Tĩnh không dùng thang máy để di chuyển, ngược lại lại sử dụng cầu thang thoát hiểm để đi lên. Cầu thang thoát hiểm là nơi có thể nghe thấy những chuyện bí mật. Có nhiều chuyện không thể nói ở văn phòng, đều có thể được nói hết ở đây.

Thực tế chứng minh đúng là như vậy. Cô vừa bước lên phòng triển lãm trên tầng bảy thì nghe được vài người đang nói chuyện phiếm.

"Có nghe gì chưa? Sau khi tổng giám đốc của chúng ta bị bệnh tự nhiên lại xuất hiện thêm hai người trợ lý trong công ty, liệu có bị công ty khác thu mua không?"

"Đúng vậy! Tôi còn nghe nói, Phong Dương vốn cùng hợp tác với chúng ta, cũng chính là Dương Chi La vợ chưa cưới của tổng giám đốc cũng đã rút vốn rồi. Có phải công ty của chúng ta sẽ đổi chủ không?"

"Chúng ta phải làm sao bây giờ? Bị người ta mua lại, chúng ta còn có thể được làm việc ở đây sao? Liệu có giảm biên chế hay không?!"

Lẳng lặng nghe những nhân viên đó thảo luận, tâm trạng đi dạo ban đầu của Thi Tĩnh cũng bị làm rối, mang theo mọi nghi hoặc đến tìm Lăng Thiếu Dương, hình như anh đang gặp phải chuyện phiền muộn. Nhận thấy sự xuất hiện của cô hai hàng lông mày không khỏi giãn ra.

"Có chuyện gì vậy?" Anh biết bây giờ Thi Tĩnh do Bùi Lăng và Lãnh Thiếu Kỳ chăm sóc. Mà Dật Bạch bên kia cũng đã đồng ý làm trị liệu rồi. Dường như mọi việc đang dần trở lại vị trí ban đầu. Cũng dần dần đi vào quỹ đạo.

"Dương Chi La đã rút vốn rồi phải không? Cái này không phải là cô ta đã phá hợp đồng sao?" Thi Tĩnh bước vội đến hỏi.

Lăng Thiếu Dương hơi hơi nhướng mày, gật gật đầu, "Phải, coi như là phá hợp đồng, song Phong Dương cũng đã bỏ tiền ra bồi thường! Sao cô biết được?"

"Nhân viên ở đây đều truyền nhau vậy, anh không biết sao?"

"À!" Hai tay Lăng Thiếu Dương tạo thành hình chữ thập, "Đây là tôi cố ý tung ra, cũng coi là sự thật!"

"Vì sao anh lại làm vậy?" Thi Tĩnh không hiểu chuyện đang xảy ra ở đây.

"Như vậy giới truyền thông sẽ rời sự chú ý từ vết thương trên người Dật Bạch sang Vân thị, áp lực đối với cậu ta sẽ có thể giảm đi một chút! Mặt khác, chuyện Dương Chi La rút vốn là thật! Cô ta muốn lấy việc này để uy hiếp Dật Bạch!" Lăng Thiếu Dương cũng không giấu diếm cô.

"Uy hiếp anh ấy cái gì?"

Lăng Thiếu Dương thản nhiên nở nụ cười nói, "Chắc cô cũng biết Dương Chi La muốn ép Dật Bạch kết hôn?! Vân thị gặp khó khăn, cô ta muốn nhân cơ hội này ép Dật Bạch phải cúi đầu khuất phục." Quả thật lòng dạ người phụ nữ này rất đơn giản, cũng vì đơn giản như vậy, nên ai cũng có thể nhìn thấu.

"Hai người trợ lý kia..."

"Bùi Lăng là tổng giám đốc công ty Âu Nặc bên Mỹ chuyên về khoa học công nghệ, còn Thiếu Kỳ là giúp đỡ cho công ty, họ đều là bạn của Dật Bạch, trong thời gian qua đều là họ giúp đỡ xử lý mọi chuyện. Tôi cũng được thả lỏng chút!" Lăng Thiếu Dương ha ha cười nói. Nhưng anh thật không ngờ Dật Bạch lại quen nhiều người kỳ lạ như vậy!

Thì ra là vậy... lo lắng trong lòng Thi Tĩnh lúc này mới được tháo gỡ.

"Không có chuyện gì thì tốt!" Cô không khỏi thở phào.

"Đừng lo, Dật Bạch sẽ không dễ dàng để cho cả sản nghiệp của bản thân cứ thế tiêu tan đâu." Điểm này một chút Lăng Thiếu Dương cũng không thấy lo lắng!

Cô vẫn luôn tin rằng Vân Dật Bạch không phải là người dễ dàng buông bỏ mọi chuyện.

"Dương Chi La đã rút vốn?!" Vân Dật Bạch ngồi trên xe lăn thông qua wedcam nói chuyện với Lăng Thiếu Dương. Tuy rằng anh không thể đứng lên, nhưng anh vẫn hỏi đến tình hình công ty mình.

Trả lời anh không phải là Lăng Thiếu Dương mà là Bùi Lăng vừa xuất hiện.

"Cậu cần tiền, tớ sẽ cho chuyển qua. Tớ đã nói, tớ sẽ giúp cậu trong nửa tháng! Cậu định khi nào thì trở về tiếp quản?" Cùng là quản lý công ty, Bùi Lăng cảm thấy chuyện bên công ty mình không ít, lại không nghĩ đến chuyện bên Vân thị cũng không vừa. Khiến anh mệt chết.

"Không cần phải lo, nhất thời cũng không phá sản ngay được!" Một đám nhân viên cấp cao dưới quyền anh có thể xử lý được. Để Bùi Lăng tiếp quản, chẳng qua là thấy cậu ta quá nhàn hạ.

Nói xong chuyện cần nói, Bùi Lăng không biết bỏ đi đâu! Vân Dật Bạch ngồi trên xe lăn nhìn căn phòng trống không.

Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com

Một đá đá văng cửa phòng Vân Dật Bạch, "Bùi Lăng nói, anh có việc..." lời của cô bị hình ảnh trước mặt chặn lại. Ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.

Vân Dật Bạch đứng thẳng người bên xe lăn mặc dù đã cố hết sức, nhưng vẫn đứng thẳng lên được.

"Anh..."

"Cảm giác nhìn từ trên xuống thật không tệ!" Vân Dật Bạch bỗng nhiên cảm khái, vẻ mặt biểu lộ vô cùng nhàm chán.

Thi Tĩnh nghe được lời anh nói, phản ứng có chút kịch liệt, cô hưng phấn lao vào trong ngực anh, gắt gao ôm chặt lấy anh. Vân Dật Bạch cũng rất phối hợp hưởng thụ cảm giác này. Chỉ là cơ thể anh vẫn vì hành động của cô mà ngã xuống giường.

Cô sớm đã biết, anh không phải người đàn ông dễ dàng bỏ cuộc như vậy, Thi Tĩnh vui sướng thầm nghĩ, song cô bỗng nhiên nghĩ anh lại...

Sự vui sướng của cô giống như thủy triều rút xuống, ào một tiếng rồi hoàn toàn rút đi.

"Sao anh..." lại thay đổi ý định?!

Cô thử lùi thân mình về, nhưng Vân Dật Bạch lại không buông tay, cho nên anh đành phải buông người trong lòng ra, có chút tức giận trừng mắt nhìn anh.

"Vì nghĩ đến tính phúc của cô, tôi đã quyết định sẽ bỏ ra chút sức. Về sau nếu để cô một mình vận động, tôi sợ có ngày cô sẽ bỏ đi. Huống hồ, không phải cô đã đồng ý sinh cho tôi một đứa con sao? Điều này, tôi không hề quên!" Vân Dật Bạch đưa ra lý do hợp tình hợp lý. Hoàn toàn không để ý thấy mặt Thi Tĩnh sớm đã đỏ bừng.

Người này vẫn không biết xấu hổ như vậy! Thi Tĩnh thầm nghĩ trong lòng.

Nói đến chuyện này cô biết anh vô tình nói một câu đầy ẩn ý, khiến cô đau lòng, sau đó là phẫn nộ, cô lại cựa quậy thân mình một lần nữa, nhưng Vân Dật Bạch vẫn không có ý buông tay, dường như anh ôm cô đến phát nghiện rồi.

"Nếu anh đã có thể đứng lên, chắc là đã không có vấn đề gì nữa. Vì sao còn không để tôi đi?" Cô không thoát ra được, bực bội hét lên.

"Tôi rất vui!" Vân Dật Bạch nói một câu ngắn củn, đã nói rõ anh đang cố tình gây sự.

"Anh rất vui?!" Thi Tĩnh ngàn lần không ngờ Vân Dật Bạch lại cho cô câu trả lời như vậy.

"Đúng vậy, tôi rất vui!" Vân Dật Bạch cúi đầu, hôn cô một cái thật nhanh, rốt cục cũng buông lỏng, lại vỗ vỗ vào mông cô, nhẹ giọng nói, "Cô còn lý do gì để từ chối tôi sao?" Bàn tay lớn vuốt ve sau lưng cô.

Đúng vậy, anh rất vui, vui vì người đã liều mạng vì anh chính là cô. Anh rất vui, vì người đến cuối cùng cũng không rời bỏ anh chính là cô. Anh rất vui, vì biểu hiện bây giờ của cô.

Tất cả mọi cảm xúc đều là vì người phụ nữ này.

Lúc anh cảm thấy tồi tệ nhất, cũng chính cô đã kéo anh ra.

"Các người đang làm gì đấy?" Một giọng nói cắt ngang lúc hai người đang ôm nhau, Vân Dật Bạch ôm Thi Tĩnh quay đầu lại đưa mắt nhìn người vừa đến. Theo bản năng, anh buông lỏng vòng tay đang ôm Thi Tĩnh ra. Thấp giọng gọi, "Mẹ!"

Lúc này mẹ Vân giống như một người điên lao đến, kéo Thi Tĩnh ra, "Cô tránh ra! Cô đã hại chết một đứa con của tôi còn chưa đủ hay sao mà còn muốn hại chết Dật Bạch nữa?"

Dưới chân hẫng một bước, Thi Tĩnh ngã nhào ra đất, trong lòng sợ hãi nhìn mẹ Vân.

Mẹ Vân ôm chặt lấy con trai, không kìm được nghẹn ngào, "Tôi tuyệt đối sẽ không để cô lại làm tổn thương đến Dật Bạch. Dật Bạch của mẹ! Con của mẹ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.