Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 136: Mang thai



Vân Dật Bạch vẫy tay ra hiệu ý bảo Thi Tĩnh qua chăm sóc cho mẹ Vân, anh muốn nói chuyện cùng Bùi Lăng nhưng không muốn để cô nghe được.

Nhìn mẹ Vân đang ngủ say, trong lòng Thi Tĩnh không có nửa phần oán giận. Ngược lại lại càng thêm lo lắng và đau lòng.

Kể ra mẹ Vân cũng rất đáng thương, đầu tiên là Dật Thanh đứa con bà yêu thương nhất thì rời bỏ bà. Trải qua ba năm sống không tỉnh táo, rốt cuộc đến khi tỉnh lại lại như trước không thoát khỏi nỗi đau mất con. Giờ, Vân Dật Bạch chính là điểm tựa tinh thần lớn nhất của bà, nếu Vân Dật Bạch mà có mệnh hệ gì. Bà chắc chắn sẽ không chịu đựng được.

Cô chưa bao giờ oán trách mẹ Vân đã đối xử với cô như vậy. Đấy chỉ là hành động của một người mẹ muốn bảo vệ con mình, cho dù bà có đối xử tàn nhẫn với cô hơn nữa, cô đều có thể hiểu được.

Trước đó Bùi Lăng có nói, thân thể mẹ Vân có vấn đề gì sao?

Vân Dật Bạch không chịu nói với cô, có phải là không muốn để cô biết không?

Khoảng thời gian Vân Dật Bạch gặp chuyện không may này, giỗ ba năm ngày mất của Dật Thanh cũng bị xem nhẹ, Thi Tĩnh cau mày, cô có nên nhắc nhở Vân Dật Bạch chút không.

Một lát sau, Vân Dật Bạch tự đẩy xe lăn vào, nhìn thấy Thi Tĩnh, anh thấp giọng nói, "Đã tỉnh chưa?"

"Vẫn chưa!" Thi Tĩnh đứng dậy nhẹ trả lời. "Sức khỏe của mẹ Vân có vấn đề gì sao?"

"Cô đã đến thăm mộ Dật Thanh chưa?" Vân Dật Bạch không trả lời cô ngược lại lại chuyển sang chuyện khác, hỏi cô.

Khẽ lắc đầu, "Vẫn chưa!" Cô cho rằng anh sẽ không đồng ý cho cô đến thăm anh ấy. Trên thực tế, trong khoảng thời gian này cô cũng chưa từng nhớ đến Dật Thanh.

"Đến thăm chú ấy đi!" Vân Dật Bạch bỗng nhiên nói với cô. Giọng nói mang chút áy náy.

Thi Tĩnh gật gật đầu như đã hiểu, cho dù Vân Dật Bạch không nói, sau khi xử lý xong mọi chuyện ở đây cô cũng sẽ đến đấy.

"Cô vẫn chưa có thai sao?" Vân Dật Bạch bỗng nhiên nói.

Khuôn mặt Thi Tĩnh nhất thời phiếm hồng, chân tay trở nên luống cuống, "Hình như chưa!"

"Chuyện như vậy, không phải phụ nữ các cô phải biết rõ sao?" Vân Dật Bạch nghi hoặc nói, hoàn toàn không để ý thấy khuôn mặt cô đã đỏ bừng.

"Cái này, tôi vẫn không thấy gì!" Thi Tĩnh đỏ mặt nói.

"Cô không phải phụ nữ sao? Tôi đã cố gắng đến vậy, cô cũng phải có chút động tĩnh gì rồi chứ?!" Vân Dật Bạch nghiêm mặt nói.

Chưa thấy kẻ nào lại tự mình khen mình như vậy!

Thi Tĩnh đỏ mặt không nói gì, cuối cùng đành nói lảng sang chuyện khác, "Bọn họ đi rồi sao?"

Vân Dật Bạch thản nhiên liếc mắt nhìn cô, "Khả năng đáng trống lảng của cô vẫn còn kém lắm. Vẫn chưa, bọn họ còn ở ngoài kia!" Anh vẫn trả lời câu hỏi của cô.

"Ừm!"

Bỗng Vân Dật Bạch như nghĩ đến điều gì. Cao giọng gọi, "Bùi Lăng!"

"Tới đây tới đây!" Bùi Lăng nhúng tay vào chậu nước ngoài cửa rồi bước vào, "Đại nhân, cậu có gì sai bảo sao?" Anh khẽ nói.

Vân Dật Bạch nhìn qua Thi Tĩnh, hướng Bùi Lăng nói, "Cậu đến xem xem cô ấy đã có thai hay chưa!"

"Sao tớ cứ cảm thấy càng ngày cậu càng coi tớ như người làm trong nhà để sai bảo thế nhỉ?" Lấy khăn lau khô tay rồi tiến đến cầm lấy cổ tay Thi Tĩnh, vài giây sau, anh buông tay ra. Kinh ngạc nhìn cô.

Nhận thấy thái độ khác thường của Bùi Lăng, Vân Dật Bạch nhíu mày, "Sao vậy? Có chuyện gì hay sao?"

Bùi Lăng nhìn nhìn Thi Tĩnh, nhận thấy sắc mặt cô vẫn bình thường, bình tĩnh nhìn lại anh. Anh vội mím mím môi, "Phải, chúc mừng cậu!"

"Hả?"

"Đúng, cô có thai rồi!"

Lời này vừa nói ra không chỉ Vân Dật Bạch, mà ngay cả Thi Tĩnh nghe được cũng rất ngạc nhiên, theo bản năng cô đưa tay đặt lên bụng, cô thậm chí còn không có chút cảm giác gì.

Cứ như vậy, cô có thai sao?!

Nhất thời, trong lòng cô có cảm giác khó hiểu. Mười tháng nữa, sẽ có một đứa bé mang dòng máu của cô được sinh ra trên cõi đời này. Mà cô...

Nhẹ giương giương khóe môi, Thi Tĩnh khẽ nở một nụ cười.

Nụ cười này của cô không thoát khỏi ánh mắt Bùi Lăng, anh nắm tay che miệng ho nhẹ, "Các cậu định khi nào sẽ kết hôn?"

"Không có chuyện kết hôn nào hết!"

Một giọng nói phản đối vọng đến, nhất thời khiến ba người trong phòng đồng loạt quay đầu lại.

Vẻ mặt mẹ Vân tức giận trừng mắt nhìn Thi Tĩnh, hận như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Thi Tĩnh không kìm được lùi lại mấy bước.

Mẹ Vân trừng lớn mắt, "Không có hôn lễ nào hết. Dật Bạch tuyệt đối không được cưới Thi Tĩnh. Đứa nhỏ sinh ra sẽ giao cho tôi! Vấn đề này trước đó tôi đã nói rõ, Thi tiểu thư, cô không quên chứ?!"

Một lúc lâu sau, Thi Tĩnh im lặng gật đầu.

"Dật Bạch, đó cũng là thỏa thuận giữa mẹ con ta. Hai người các con sẽ không đổi ý chứ?" Vẻ mặt mẹ Vân bình tĩnh nhìn con trai ngồi trên xe lăn.

Vân Dật Bạch không lên tiếng.

Nhưng Bùi Lăng lại cười, "Thật thú vị!" Anh vuốt vuốt cằm nhìn lướt qua hai người họ. Không nói gì xoay người rời đi.

Ra đến cửa phòng, Bùi Lăng cũng không khách sáo mở miệng nói, "Thi tiểu thư có phải cô có bệnh trong người không?"

"Sao anh biết?" Anh ta, chỉ mất có vài giây, sao lại biết được?

"Đúng rồi!" Bùi Lăng gật đầu. "Cô có biết nếu mang thai, nó sẽ trở thành gánh nặng lớn đối với cơ thể không?" Anh là bác sĩ, bản thân anh biết rõ loại bệnh tim này là do di truyền, hơn nữa đối với phụ nữ, nếu như mang thai sẽ trở thành gánh nặng lớn đối với cơ thể.

Thi Tĩnh khẽ gật đầu, "Tôi biết!"

"Đứa bé này không thể giữ được! Việc cô cần làm trước tiên là chăm sóc tốt cho cơ thể, đến lúc thích hợp có đứa bé cũng không muộn!" Bùi Lăng kiên quyết nói.

"Không!" Thi Tĩnh ra sức lắc đầu, "Anh không được nói với bọn họ. Tình trạng cơ thể tôi thế nào tôi biết rất rõ, trước khi đứa trẻ được sinh ra tôi nhất định không để mình xảy ra việc gì!"

Bùi Lăng nhìn cô một lúc lâu. Trong mắt hiện lên tia khó hiểu trước sự cố chấp của cô. Cuối cùng trở thành vẻ mặt khó hiểu.

"Tôi biết rồi!" Xem như anh đã đồng ý với yêu cầu của cô.

Nói đúng ra, Thi Tĩnh vốn dĩ không ở bên khi Vân Dật Bạch đang trong thời gian luyện tập. Nhìn thấy Vân Dật Bạch đã hồi phục không ít, cô không thể không thừa nhận câu nói trước đó của Bùi Lăng là đúng.

Khả năng hồi phục của người này đúng là giống với động vật, quá nhanh!

Chỉ trong mười ngày ngắn ngủn. Anh đã có thể tự mình đi lại trong phòng. Không cần đến sự giúp đỡ của người khác.

Xác định Vân Dật Bạch đã hồi phục như trước đây, trong lòng Thi Tĩnh vừa mừng lại vừa lo. Lúc Vân Dật Bạch không chịu làm liệu pháp, cô còn có lý do để ở lại bên cạnh anh, giờ anh đã dần bình phục rồi.

Cô thấy mình đã không còn lý do gì để tiếp tục ở lại đây nữa.

Thấy sức khỏe Vân Dật Bạch khôi phục càng ngày càng tốt, cô cũng biết thời gian cô phải rời khỏi đây càng lúc càng gần. Vân Dật Bạch tiến bộ từng ngày từng ngày, phiền muộn trong lòng cô cũng càng lúc càng nhiều.

Giống như nhận thấy tâm sự trong lòng cô, từ khi Vân Dật Bạch không còn cần người giúp đỡ nữa, Bùi Lăng lơ đãng ngồi xuống bên cạnh cô.

"Sức khỏe của cô thế nào rồi?"

"Tôi vẫn ổn, cảm ơn anh!" Anh cho cô không ít thuốc, nói là không gây tổn hại đến đứa bé nên cô an tâm uống.

"Cô có tâm sự sao?" Anh đưa mắt nhìn Thi Tĩnh.

Giọng nói của anh kéo Thi Tĩnh trở về với hiện thực, Thi Tĩnh mím mím môi, "Không có!" Không biết phải nói gì. Cô rời tầm mắt đến chỗ Vân Dật Bạch đang luyện tập. Lắc đầu nói.

Nhìn theo ánh mắt cô, Bùi Lăng lơ đãng nói, "Cậu ta rất cố gắng."

"Anh ấy không phải là người dễ dàng từ bỏ! Anh ấy tuy có chút ngông cuồng, nhưng đấy không phải tính xấu!" Thi Tĩnh thản nhiên nói.

"Sao hai người lại quen nhau?" Bùi Lăng thắc mắc điều này đã lâu chỉ là vẫn chưa có cơ hội để hỏi. Bởi vì anh chưa từng thấy Vân Dật Bạch thay đổi chủ ý vì một người phụ nữ.

"Hợp đồng!" Cô nói với anh hai từ ngắn gọn.

Thấy cô không muốn nói nhiều, Bùi Lăng khẽ nói, "Chúng tôi và Dật Bạch vô tình quen biết nhau, cậu ấy ra nước ngoài tham gia vào một tiểu đoàn huấn luyện để chơi, vô tình bị đội trưởng nhìn trúng, muốn bồi dưỡng cậu ta. Nhưng cậu ta lại vì câu nói của một người mà rời khỏi đấy. Khi đấy chúng tôi vẫn chưa thân nhau lắm, cho đến khi cậu ta đi rồi mới phát hiện, từ trước đến nay cậu ta chưa từng có hứng thú với bất kỳ việc gì. Sau này trưởng thành mới dần quen thân!"

Thấy anh kể rất thoải mái, Thi Tĩnh có thể cảm nhận được khoảng thời gian khi họ quen nhau.

"Tôi và Dật Bạch không giống nhau. Tôi không phải người thừa kế một sản nghiệp lớn! Giờ mới biến nó thành của mình! Cô biết tại sao không?" Bùi Lăng quay đầu nhìn cô. "Bởi vì chúng tôi là người tàn nhẫn! Trong một đại gia đình, những kẻ không có người thân như chúng tôi, vì những người chúng tôi yêu thương nhất cũng đã rời xa! Cho nên không cần lo lắng sợ mất cái gì! Không phải lo lắng điều gì mới có thể đứng trên vạn người!”

"Anh nói với tôi những điều này để làm gì?" Thi Tĩnh thật sự không hiểu.

Bùi Lăng vui vẻ cười. "Dật Bạch không giống với chúng tôi, người cậu ấy yêu thương nhất chính là người thân của cậu ấy! Ngoại trừ người thân, dù là ai cậu ta cũng không quan tâm!"

"Ý anh là sao?"

"Càng không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai!"

"Chúng tôi chỉ dành lòng tin cho người khác một lần, nếu đã đặt lòng tin cho ai, thì cả đời sẽ vẫn như vậy. Nhưng nếu người đó phản bội lại..." Anh không nói tiếp.

Nói đến đây, Thi Tĩnh cũng đã hiểu ý Bùi Lăng muốn nói gì.

"Tôi nghĩ, tôi phải ra ngoài chút!" Không đợi Bùi Lăng kịp phản ứng, Thi Tĩnh đứng dậy đi về hướng cửa.

Vân Dật Bạch từ xa nhìn thấy cô rời đi nhíu mày lại, lạnh lùng đưa mắt về phía Bùi Lăng vừa nói chuyện cùng cô, người kia vô tội nháy nháy mắt, "Tớ có làm gì đâu!"

"Tốt nhất là vậy!" Vân Dật Bạch thu hồi tầm mắt tiếp tục tập luyện, bây giờ anh đã có thể tự mình đi lại được nhưng vẫn không thể đứng được lâu.

"Đại nhân, ngài thật sự nghĩ oan cho tiểu nhân rồi!" Bùi Lăng cười lớn. Chẳng qua là anh thấy Thi Tĩnh lòng đầy tâm sự, mới đến khuyên bảo vài câu.

"Hừ!" Vân Dật Bạch hừ lạnh.

Thấy vậy, Bùi Lăng mỉm cười. "Mình phải đi đây!" Anh đã ở đây lâu rồi. Nếu không phải là đến giám sát một hạng mục đầu tư bên này, anh cũng không biết việc Vân Dật Bạch gặp chuyện, nay mọi việc cũng đã giải quyết ổn thỏa. Anh cũng nên trở về thôi.

Vân Dật Bạch gật đầu. "Lần này, cảm ơn cậu!"

"Không cần, đợi đến khi nào tớ muốn theo đuổi phụ nữ cậu đến hỗ trợ là được!" Lần gặp gỡ này khiến anh nghĩ thông một số chuyện.

"Mặc kệ!" Vân Dật Bạch lạnh nhạt nói.

Bùi Lăng ha ha cười, bước đến giữ chặt lấy vai anh ôm thật chặt.

Vân Dật Bạch cũng thu lại vẻ lạnh nhạt ôm lấy bờ vai cậu ta.

Bùi Lăng lùi lại, cười ha ha, "Được rồi, tớ đi đây!" Dứt lời, anh vẫy vẫy tay xoay người rời đi.

Vân Dật Bạch hiểu rõ, sau này e là sẽ khó có thể... gặp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.