Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 14: Không cần chịu đựng nhưng cũng không cần kích động!



Thi Tĩnh bưng thức trong tay ăn thận trọng nhìn Vân Mẫu, có chút lo lắng mở miệng, "Bác gái, tại sao bác có thể không ăn cơm?" Lúc này cô đang nhức đầu làm thế nào để Vân Mẫu ăn cơm.

"Tôi không muốn ăn, nơi này thật nhàm chán!" Vân Mẫu không có phát bệnh liền giống như người bà bình thường, dịu dàng và điềm đạm, không nói nhiều.

"Ăn xong chúng ta có thể ra cửa đi một chút!" Thi Tĩnh dịu dàng nói qua.

"Thi tiểu thư, tôi muốn ăn thức ăn làm trong nhà, cô có thể hay không. . . . . ."

"Dĩ nhiên có thể! Nhưng mà bây giờ bác gái ăn xong trước, buổi chiều ta sẽ đi. . . . .." Lời Thi Tĩnh nói chưa nói xong liền nghe một giọng nói âm trầm truyền đến.

"Thi Tĩnh!" Giọng Vân Dật Bạch giận dữ xuất hiện phía sau của cô.

Nghe âm thanh, cổ tay Thi Tĩnh run lên, còn không kịp nữa mở miệng, liền nhìn thấy Vân Dật Bạch mặt đen thui đẩy cửa phòng ra đi vào.

Trong nháy mắt đó, đầu óc Thi Tĩnh nhanh chóng chuyển động. Nghĩ tới mấy ngày nay cô có làm chuyện chọc tới Vân Dật Bạch không. Sau khi xác định không có, lúc này cô thở mới nhẹ một hơi.

"Nghĩ rõ?" Vân Dật Bạch nhìn chằm chằm Thi Tĩnh.

Theo bản năng gật đầu một cái, động tác đến một nửa, Thi Tĩnh bỗng chốc quay đầu trợn mắt nhìn Vân Dật Bạch, "Anh. . . . . ." Muốn làm gì?

Vân Dật Bạch âm trầm nhìn cô, nhìn lại vẻ mặt hồ nghi mẹ của hai người, hắn giật giật môi "Mẹ!" ,

"Dật Bạch, con không thể dễ nói chuyện hơn sao? Thi tiểu thư đối với mẹ rất tốt!"

"Con biết rõ! Mẹ dùng cơm trước, con có việc nói với cô ấy!" Khẽ gật đầu, Vân Dật Bạch xoay người lôi kéo Thi Tĩnh mặt đang bối rối đi tới cửa.

"Hả? Anh tìm tôi làm cái gì? Tôi. . . . . . Bác gái. . . . . ." Thi Tĩnh cố gắng quay đầu lại hi vọng Vân Mẫu ra tay giúp đỡ nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ bị người kéo đi ra ngoài.

Nhìn con lớn mang thi tiểu thư ra cửa, Vân Mẫu khẽ mỉm cười. Nhìn thức ăn trên bàn, chân mày lần nữa nhíu lại.

Bà không muốn ăn thức ăn nơi này!

Thi Tĩnh bị người kéo ra cửa chứng kiến Vân Dật Bạch nghiêm mặt tới xanh đen, cô theo bản năng mở miệng, "Có người nói qua các khống chế tức giận như thế nào, anh biết người nọ nói thế nào không?"

Vân Dật Bạch đôi tay ôm ngực khẽ nhướng mày, chờ đáp án của cô.

Thi Tĩnh tự động trả lời "Người kia nói không cần ẩn nhẫn, nhưng cũng không cần kích động!"

Môi Vân Dật Bạch khẽ nhếch , lạnh lạnh mở miệng, "Ngươi yên tâm, ta sẽ không ẩn nhẫn cũng sẽ không kích động!" Chuyện hắn bây giờ muốn chuyện tuyệt đối không phải là chuyện cô thích.

Thi Tĩnh nghe vậy nuốt nước miếng, "Sẽ không giết người diệt khẩu chứ? !"

"Cám ơn cô nhắc nhở tôi, đợi tôi nói hết lời tôi muốn nói. Có lẽ sẽ y theo ý của cô là làm!"

Theo bản năng sờ sờ cổ, Thi Tĩnh hơi mím môi "Tôi cái gì cũng không làm." Suy nghĩ nát óc cô cũng không nhớ ra được mình gần đây có chuyện gì. . . . . .

Bỗng chốc, co mở to hai mắt, có chút chột dạ nhìn vẻ mặt Vân Dật Bạch đầy vạch đen , không phải là vì sự kiện kia chứ? Người đàn ông này thật vẫn thù rất dai.

"Nghĩ tới?" Nhìn nét mặt cô Vân Dật bạch cũng biết cô nghĩ tới.

Thi Tĩnh mím môi, "Anh là một đấng mày râu, tại sao có thể như vậy tính toán chi li, một chút người làm chuyện lớn cái gì cần có khí thế cũng không có!"

"Cô cũng không phải là người làm chuyện lớn. Làm sao cô biết người làm chuyện lớn cái gì cần có khí thế?" Vân Dật Bạch tấn công lại.

"Tôi. . . . . . Tôi đoán đó a. Người làm chuyện lớn khẳng định cùng người bình thường không giống nhau. Tuyệt đối sẽ không tính toán chi li!"

Vân Dật Bạch cười lạnh một tiếng, "Hôm nay tôi liền để cho ngươi xem một chút, người làm chuyện lớn cũng sẽ tính toán chi li đấy!"

"Hả?"

Bây giờ xong đời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.