Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 140: Nơi được gọi là nhà tù



"Vân Dật Bạch, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?"

"Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì cô đâu!" Vân Dật Bạch đưa tay vỗ vỗ sau lưng cô.

Tuy rằng anh nói vậy, Thi Tĩnh vẫn cảm thấy ớn lạnh.

Cô bất an hỏi, "Anh..."

"Thưa ngài, đến nơi rồi!" Lời cô bị chặn lại, cơ trưởng bỗng nhiên lên tiếng.

"Hạ cánh!" Nói xong, Vân Dật Bạch kéo Thi Tĩnh trở lại chỗ ngồi thắt dây an toàn.

Lo lắng nhìn theo động tác của anh, Thi Tĩnh quay đầu nhìn Vân Dật Bạch, sắc mặt anh vẫn không đổi càng khiến cô cảm thấy bất an trong lòng.

Sau đó máy bay hạ cánh, máy bay rung chuyển khiến trái tim cô như treo lên. Một đôi bàn tay rắn rỏi giữ lấy cổ tay cô, Thi Tĩnh từ từ mở mắt ra đáp lại ánh nhìn lo lắng từ Vân Dật Bạch.

"Cô sao vậy?" Anh có thể cảm giác được bàn tay nhỏ nhắn trong tay anh đang khẽ run.

"Không, không sao!" Thi Tĩnh run rẩy nói.

Rõ ràng là, Vân Dật Bạch không hề tin những gì cô đang nói, anh xoay người tháo dây an toàn trên người cô. Cô nắm chặt lấy tay anh khiến anh càng cảm nhận được rõ ràng nỗi sợ hãi từ cô.

Anh khẽ nhíu mày vươn tay ôm cả người Thi Tĩnh bế đặt lên đùi, vòng tay ôm chặt lấy cô, khiến cả người cô đều nằm trọn trong ngực anh.

Đặt cằm trên bả vai mềm mại của cô khẽ nói, "Đừng sợ! Có tôi ở đây rồi!"

Sự sợ hãi khiến Thi Tĩnh cố gắng thu nhỏ mình lại nằm gọn trong ngực anh, Vân Dật Bạch cũng ôm chặt lấy cô. Cho đến khi máy bay thăng bằng trở lại, toàn thân Thi Tĩnh vẫn run run như trước. Có lẽ là do những lời anh nói, mà cũng có lẽ là do cô lưu luyến hương vị từ anh.

Vân Dật Bạch nghiêm mặt ôm cô bước xuống máy bay. Cho đến khi hai chân tiếp đất, Thi Tĩnh mới mở mắt nhìn xung quanh.

"Sao? Bình tĩnh lại rồi à?" Vân Dật Bạch nắm chặt lấy bả vai cô thấp giọng hỏi.

Khó khăn nuốt nuốt nước miếng, Thi Tĩnh bắt đầu thấy may mắn khi cô chưa đến giai đoạn ốm nghén, nên khi lên máy bay mới không gặp chuyện gì. Từ từ bình tĩnh trở lại, Thi Tĩnh nói, "Tôi không sao!"

"Thói xấu này của cô có từ khi nào vậy?" Vân Dật Bạch nhíu mày hỏi, lúc còn trên máy bay không có vấn đề gì, vừa xuống máy bay thì cả người liền phát run là sao?

"Mới đây!" Thi Tĩnh nói ngắn gọn. Mắt đẹp quan sát bốn phía, sau đó cô mới phát hiện ra, cả một phi trường rộng lớn như vậy lại chỉ có bọn họ, đường băng phía xa xa cũng không có một ai.

Cô nghi ngờ quay đầu hỏi, "Đây..."

"Sân bay tư nhân, đi thôi!" Vân Dật Bạch cũng không nhiều lời. Dắt theo Thi Tĩnh ngồi lên một chiếc xe jeep.

Đi đến trước xe, Thi Tĩnh ngừng lại. Điều này khiến Vân Dật Bạch khó hiểu nhìn cô, "Có chuyện gì hay sao?"

"Anh... không định kiểm tra chút sao?" Thi Tĩnh chần chừ mở miệng hỏi.

Cánh tay Vân Dật Bạch đang mở cửa khựng lại, chợt nắm chặt lại, "Không sao đâu, lên đi!" Nơi đây là địa bàn của anh, sẽ không có nguy hiểm gì.

Thi Tĩnh trừng mắt nhìn xung quanh xe jeep, cô ngồi xuống ngay bên Vân Dật Bạch, "Sao anh lại muốn ngồi xe này?" Cô không biết Vân Dật Bạch là người phóng khoáng. Huống chi người lái xe cũng không phải là anh.

Vân Dật Bạch sau khi lên xe nhướng mày, nói với cô, "Loại xe này thích hợp để ngắm cảnh hơn!"

"Ngắm cảnh?" Thi Tĩnh càng thấy khó hiểu, anh nói vậy là có ý gì chứ?

Song cũng rất nhanh, cô đã hiểu được anh nói ngắm cảnh là có ý gì!

Một đàn động vật hoang dã xuất hiện ngay trước tầm mắt Thi Tĩnh, cả người cô đều như bị hù dọa! Ngoại trừ đoàn xe của anh trên đường, hai bên trái phải đâu đâu cũng là động vật hoang dã chạy nhảy tự do. Dường như đã lâu rồi chúng chưa được thấy con người vậy.

Sự xuất hiện của bọn họ khiến chúng rống to thành tiếng, những tiếng kêu gào đinh tai nhức óc nhất thời khiến toàn thân Thi Tĩnh run lên, bàn tay nắm chặt tay Vân Dật Bạch càng thêm dùng sức. "Rốt cuộc đây là đâu?" Nếu đổi lại là trước đây, đưa cô đến nơi này để ngắm cảnh Thi Tĩnh hoàn toàn không phản đối. Nhưng giờ đến chỗ ngắm cảnh là chỗ nào cô cũng không biết, khiến cô không cảm nhận được chút an toàn nào.

Lo lắng đẩy đẩy bên người Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh run run nói, "Đây rốt cuộc là chỗ nào?"

Từ từ mở mắt, Vân Dật Bạch bỗng nhếch môi cười, "Nhà tù?!"

Nhà tù?!

Thi Tĩnh trợn trừng mắt, "Chỗ này đâu phải nhà tù, là vườn bách thú thì đúng hơn!"

"Không!" Vân Dật Bạch lắc đầu, "Chỗ này không phải vườn bách thú!"

"Vậy là cái gì?"

"Sở thú hoang dã! Tư nhân!" Vân Dật Bạch chậm rãi cười liếc nhìn Thi Tĩnh.

Nói đến đây, Thi Tĩnh cuối cùng như nghe được điều gì, cô chỉ bốn phía, "Chỗ này là của anh?"

Vân Dật Bạch yên lặng lắc đầu, "Không phải! Tôi không có bất kỳ hứng thú gì với chỗ này!"

Thi Tĩnh sắp điên rồi, "Thế thì anh ở cái chỗ này làm cái gì?" Cô lớn tiếng hét.

Chậm rãi ngồi thẳng dậy, "Bạn tù của cô!" Vân Dật Bạch thong thả chỉ vào động vật hoang dã phía xa xa nói.

Bỗng chốc, Thi Tĩnh kinh ngạc nhìn Vân Dật Bạch, "Không phải anh đang đùa đấy chứ?"

Cô vẫn cho rằng câu nói kia của Vân Dật Bạch chỉ là những lời nói đùa.

"Đã khi nào lời nói của tôi chỉ là nói chơi chưa?" Vân Dật Bạch híp mắt lướt nhìn Thi Tĩnh.

Ngay sau đấy, Thi Tĩnh vội xoay người mở cửa xe, lại bị Vân Dật Bạch từ phía sau ôm chặt lấy, cô hét lớn, "Buông tôi ra, Vân Dật Bạch, anh là tên khốn khiếp, anh buông tôi ra!" Anh muốn giam cô ở đây mãi hay sao?

Một tay giữ chặt người trên ghế cả người anh nháy mắt áp sát lại, hai mắt Thi Tĩnh hoảng sợ nhìn Vân Dật Bạch, lúc này, trong mắt cô, Vân Dật Bạch giống như sắp phát điên vậy.

"Rốt cuộc thì anh muốn làm gì? Buông tôi ra, Vân Dật Bạch!"

Môi Vân Dật Bạch khẽ gợi lên một nụ cười ác ý, khẽ nói, "Tôi muốn làm gì? Câu hỏi này rất hay! Cô sẽ nhanh đươc biết câu trả lời thôi!"

Không! Đây không phải là Vân Dật Bạch, Vân Dật Bạch sẽ không như vậy! Thi Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy Vân Dật Bạch trước mắt thật xa lạ. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ đầu xuống chân đánh thẳng vào tim cô khiến cô không kìm được khẽ run lên, một lúc sau, cô run rẩy hỏi, "Anh là ai?"

Vân Dật Bạch đang giữ chặt người cô nghe được lời này của cô, động tác cũng trở nên cứng ngắc. Chưa bao giờ trong đầu anh tràn đầy giận dữ đến vậy, cơn giận từ trong tim truyền đến, anh lạnh lùng nhìn Thi Tĩnh, "Tôi là ai? Thi Tĩnh, cô có bị đần không vậy?"

Toàn thân Thi Tĩnh cứng ngắc ngước nhìn Vân Dật Bạch, "Anh là ai?" Anh không phải Vân Dật Bạch mà cô biết, không phải!

Sắc mặt Vân Dật Bạch lạnh dần, chậm rãi buông cô ra, nhận thấy cử động từ anh, Thi Tĩnh vội tránh sang một bên ôm chặt lấy mình thu lại một góc.

Cánh tay vươn ra cứng ngắc giữa chừng, sau đó từ từ nắm chặt lại, Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn cô.

Trong lòng Thi Tĩnh rất lo sợ. Vân Dật Bạch trước kia tuy rằng lạnh nhạt nhưng không hề gây thương tổn cho cô như vậy, Vân Dật Bạch bây giờ thật xa lạ, xa lạ đến mức cô không thể tin người này chính là Vân Dật Bạch. Cô cố gắng thu mình lại, hai mắt cảnh giác nhìn Vân Dật Bạch.

Giằng co với cô một lúc lâu, Vân Dật Bạch lúc này mới chậm rãi xoay người lại ngồi một bên nhìn Thi Tĩnh.

Cứ như vậy, Thi Tĩnh không biết từ lúc nào thì ra khỏi sở thú hoang dã này, xe chạy nhanh vào rừng, lái xe đi khoảng mười phút, lúc này Thi Tĩnh mới trông thấy một khu rừng nguyên sinh xuất hiện trong tầm mắt.

Vẫn tạo khoảng cách với Vân Dật Bạch như trước, hai mắt nhìn thẳng dò xét bốn phía. Lặng nhớ đường đi trong đầu.

Vân Dật Bạch sao không đoán được suy nghĩ trong đầu cô, cười giễu, "Không cần nhớ đường làm gì, cho dù cô không sợ bọn bạn tù hoang dã kia, dù có ra ngoài cô cũng không thoát khỏi đây được đâu!"

"Vì sao?"Thi Tĩnh vội hỏi. Chỉ cần biết đường cô có thể rời khỏi đây.

Vân Dật Bạch đột nhiên cười, "Vì đây là một hòn đảo biệt lập!"

Nghe vậy, Thi Tĩnh kinh ngạc thở mạnh, "Anh bị điên à. Sao anh lại đưa tôi đến đây?" Anh muốn làm gì chứ?

Một tay Vân Dật Bạch đặt trên cửa kính xe không buồn trả lời câu hỏi của cô, cả người hơi lắc lư khi xe rung lắc, đôi môi mỏng khẽ nhếch, "Bởi vì, như vậy cô sẽ không thể đi đâu được!" Cũng không có ai đến được đây.

Kinh ngạc nhìn anh, Thi Tĩnh nhíu mày, "Anh sợ tôi bỏ đi?"

Vân Dật Bạch hừ một tiếng!

Thấy vậy, Thi Tĩnh nhẹ nói, "Nếu tôi hứa sẽ không bỏ đi, liệu anh có thể..."

"Không thể!"

"Vì sao?"

"Tôi không tin cô!"

"Tôi sẽ không bỏ đi!"

"Tôi lấy gì để tin cô đây?"

"Vậy anh dựa vào cái gì mà giam giữ tôi?" Thi Tĩnh tức giận.

Vân Dật Bạch mỉm cười, "Cô cho rằng tôi sẽ bỏ mặc người mang trong mình giọt máu của nhà họ Vân mà không lo sao? Cô ở đây mà dưỡng thai."

Lúc này Thi Tĩnh cảm thấy rất hối hận vì quyết định của mình. Cô không muốn tiếp tục nói lý với người đàn ông kia, Chỉ có thể tức giận hỏi, "Rốt cuộc thì anh muốn giam tôi đến bao giờ?" Dù sao thì cô cũng cần phải biết mình bị giam đến lúc nào.

Vân Dật Bạch thần thần bí bí nhìn cô, bỗng nhiên nói một câu khiến Thi Tĩnh càng thêm giận.

Anh nói, "Cô vẫn muốn rời khỏi đây?"

Không nghĩ đến người kia lại muốn nhốt mình ở đây đến già!

"Anh bị điên à?" Xe ngừng lại, Vân Dật Bạch nhảy xuống xe, Thi Tĩnh vẫn ngồi yên trên xe nhìn anh.

Vân Dật Bạch ôm hai tay trước ngực nhìn cô, "Xuống xe!"

"Tôi... không xuống!"

Nghe vậy, Vân Dật Bạch thản nhiên nhướng mày, "Không xuống chứ gì?"

"Không!"

"Được!" Vân Dật Bạch xoay người rời đi, Thi Tĩnh thấy vậy có chút khó hiểu.

Không lâu sau, tiếng Vân Dật Bạch từ xa truyền đến, "Chỗ này sau tám giờ tối là thời gian hoạt động của động vật hoang dã. Đấy chính là nguyên nhân vì sao đến giờ bọn chúng vẫn là loài hoang dã!"

Giọng anh không nhanh không chậm khiến lông tóc toàn thân Thi Tĩnh dựng thẳng lên, cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể xoay người xuống xe ôm chặt lấy tay Vân Dật Bạch, không quên trách mắng, "Anh bệnh à!"

Vân Dật Bạch mím mím môi, "Khi cần người khác bảo vệ thì không nên mắng chửi người ta. Như vậy không tốt!"

Thi Tĩnh càng ôm chặt hơn. Đôi mắt đẹp cẩn thận quan sát xung quanh, "Sao anh lại mua chỗ này?"

Nhìn bộ dạng nhu thuận kéo lại bước đi của mình, Vân Dật Bạch lắc đầu vươn tay giữ lấy hông cô hướng về phía trước nhấc lên, hai chân Thi Tĩnh rời khỏi mặt đất cứ vậy bị anh nửa ôm nửa kéo vào căn nhà gần đó.

Lúc này mới lên tiếng, "Chỗ này không phải của tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.