Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 142: Ngủ với tôi một đêm dùng tất cả tài sản của anh để đổi



Thi Tĩnh quay đầu lại, "Anh muốn ngủ cùng tôi, phải trả tiền!"

"Tiền một đêm là bao nhiêu?" Vân Dật Bạch hỏi.

Từ từ ngồi dậy, Thi Tĩnh nhìn bộ dáng không thèm quan tâm của anh, "Anh nhiều tiền lắm à?"

"Không nhiều lắm, đủ dùng!" Vân Dật Bạch thản nhiên nói.

Thi Tĩnh nhe răng bĩu môi một cái, con người bây giờ thật là kỳ lạ, người có tiền thích giả nghèo. Người không có tiền thích làm ra vẻ như người giàu có, càng có tiền con người lại càng keo kiệt.

"Một đêm, bao nhiêu tiền?" Vân Dật Bạch thấy cô không để ý đến mình, hỏi tiếp.

Không ngờ lại đem cô biến thành một món hàng như vậy. Nhấc chân dùng sức đạp về phía người anh, Vân Dật Bạch nhẹ tránh, ngăn cô lại.

"Đừng nghịch!"

"Ai nghịch cùng anh, có nhiều tiền đúng không? Ngủ với tôi một đêm dùng tất cả tài sản của anh để đổi!" Cô cả giận nói.

Nghe vậy, Vân Dật Bạch cúi đầu nhìn nhìn chính mình, "Tất cả tài sản của tôi?"

"Phải!"

"Cô lại dám mở miệng!"

"Thì sao?" Thi Tĩnh là đang cố ý, cô không tin Vân Dật Bạch thật sự đem tất cả tài sản trong nhà cho cô!

Ai ngờ, Vân Dật Bạch lại gật đầu nói, "Được. Cô dám muốn, thì tôi dám cho!"

Anh đồng ý nhanh như vậy, điều kiện này nếu nói ra sẽ khiến cho nhiều người phải chần chừ.

Trừng mắt nhìn anh một cái, quay đầu, "Ai muốn đồ của anh!"

"Cơ hội chỉ có một lần!"

"Cút! Anh có tiền tôi cũng có tiền!" Thi Tĩnh tức anh, nhiều tiền cũng không dùng được.

Vẻ mặt giận dữ của cô hiện lên trong đôi mắt Vân Dật Bạch, đột nhiên, anh cong cong khóe miệng, đôi mắt ưng hiện lên vẻ thản nhiên. Sau đó anh chậm rãi ngồi xuống bên giường, "Thi Tĩnh!"

"Làm gì vậy?" Ngồi quá lâu trên máy bay, bây giờ toàn thân Thi Tĩnh như nhũn ra tức giận kìm nén trong lòng muốn được phát tiết.

Bùi Lăng thế mà lại xây nhà ở nơi dã thú sinh sống, chẳng lẽ anh ta không sợ dã thú sẽ xông đến ăn thịt anh ta sao?

"Việc này cô không cần phải lo! Xung quanh ngôi nhà đều có vách ngăn!" Có thể ngăn bọn dã thú xa căn nhà ngoài trăm mét. Cô cho anh là một thằng ngốc sao? Lại không lo trước điều này?

Nghe được lời giải thích của anh, lúc này Thi Tĩnh mới biết mình đã để lộ hết suy nghĩ trong lòng. Cô thè lưỡi quay đầu nhìn anh, "Vân Dật Bạch, anh thật sự muốn giam tôi ở đây sao?"

Vân Dật Bạch rất không khách sáo nói, "Giam cô ở chỗ này, cô sẽ buồn đến chết!"

"Vậy anh... "

"Tôi ở trong này cùng cô!" Vân Dật Bạch thản nhiên nói.

"Hả?" Vốn dĩ Thi Tĩnh còn định chờ Vân Dật Bạch đi thì nhân lúc đó mình cũng rời đi theo.

Anh ở lại là điều cô chưa từng nghĩ đến?!

Vân Dật Bạch thản nhiên liếc cô một cái, "Cô không cần phải vui đến vậy, tôi không thể ở lại đây quá lâu!"

Con mắt nào của anh thấy tôi vui vậy?

Thi Tĩnh tức anh, cuối cùng đưa ra một kết luận, "Đồ thần kinh!"

Vân Dật Bạch có lòng tốt không tranh cãi với cô, "Cô nghỉ ngơi đi!"

Thi Tĩnh càng ngày càng không hiểu rốt cuộc Vân Dật Bạch muốn làm cái gì! Anh đưa cô đến đây, chỉ vì muốn để cô ở chỗ này sao? Không phải cô đã đồng ý sẽ không bỏ đi, cho dù đi đâu cũng sẽ báo trước cho anh biết sao? Uy tín của cô lại kém đến vậy sao?

Vân Dật Bạch muốn làm cái gì, hiện tại chính Vân Dật Bạch cũng không thể hiểu được. Bây giờ, anh chỉ cảm thấy để người ở đây là an toàn nhất. Cái khác cũng chưa hề nghĩ đến.

Ngủ thẳng một mạch đến khi muốn tỉnh dậy là việc khiến người ta thấy vui thú. Thế nhưng, ngủ đến khi nghe thấy tiếng dã thú gầm nhẹ mà tỉnh lại, Thi Tĩnh không biết việc này thì vui đến thế nào.

Người ta là thích ngắm cảnh đẹp trên đảo có thể hưởng thụ tất cả mọi thứ, ở đây chỉ có dã thú kêu gào, sau khi tỉnh dậy Thi Tĩnh càng nghĩ càng thấy không thoải mái.

Vừa muốn xoay người, lại phát hiện cơ thể bị người gắt gao ôm vào trong lòng không thể cử động.

Thi Tĩnh hơi quay đầu nhìn vào khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ buồn ngủ, cô trở mình tỏ vẻ xem thường, người này lên từ khi nào?

Trong chăn gian nan xoay người đối mặt với Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh nghiêm túc đánh giá anh đang ngủ.

Vân Dật Bạch ngủ giống như một đứa trẻ, lông mi dài rủ xuống, độ dài đó khiến không ít phụ nữ phải ghen tỵ. Bĩu môi, Thi Tĩnh đưa tay chạm vào lông mi của anh, xác định xem có phải thật hay không.

Thật đẹp, tính khí không tốt lắm nhưng lông mi lại rất dài!

Đầu ngón tay theo gò má cương nghị của anh vào đến đầu lông mày đang nhíu lại, Thi Tĩnh dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên lông mày đang nhíu chặt của anh. Chậm rãi xuống, sống mũi rồi chóp mũi. Thi Tĩnh không chỉ một lần tán thưởng những cảm giác dưới lòng bàn tay. Làn da của một người đàn ông lại còn tốt hơn so với của phụ nữ! Thật ghen tỵ.

Sau đó ngón tay mảnh khảnh đi đến đôi môi mỏng của anh, có người nói, người đàn ông môi mỏng đều bạc tình cô không biết Vân Dật Bạch có phải là người bạc tình hay không, nhưng đúng là người có tính cách không tốt. Đôi môi thật mềm mại, Thi Tĩnh vui đùa dường như dùng đầu ngón tay búng nhẹ vào cánh môi của anh.

Quá mềm!

Cô cười thành tiếng.

Bỗng chốc, ngón tay bị hơi ấm vây quanh, Thi Tĩnh ngẩn ra ngẩng đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy ngón tay mình bị đôi môi mỏng của Vân Dật Bạch ngậm lấy. Cô nhíu mày cả giận giật giật ngón tay, "Nhả ra!"

Vân Dật Bạch chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt vừa mới tỉnh ngủ còn đọng giọt nước trong suốt, có chút sáng ngời khiến người ta thất thần. Giờ đây cặp mắt đó lóe lên nét cười thản nhiên liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Đôi môi ngậm tay cô nhẹ nhàng mút một cái, khiến toàn thân Thi Tĩnh run lên.

Cô có thể cảm nhận được ngón tay mình bị đầu lưỡi linh hoạt của anh liếm trêu đùa, cảm giác truyền đến từ đầu ngón tay khiến cô không nhịn được mà nhẹ run run.

"Buông tay!" Thi Tĩnh gầm nhẹ một tiếng.

Vân Dật Bạch chậm rãi giơ hai tay của mình lên nhìn cô vẻ vô tội, trong mắt lộ vẻ hai tay của anh cũng không cầm của cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, Thi Tĩnh cắn răng, "Buông miệng anh ra!"

Đôi mắt ưng lóe lên ý cười.

Là tự cô đưa đến cửa!

Chính vì cái bộ dáng này, Thi Tĩnh mới cảm thấy ngượng, muốn rút tay về, lại bị anh ngậm càng chặt.

Đầu lưỡi anh quấn lấy ngón tay của cô trong miệng anh, trên khuôn mặt Thi Tĩnh hiện lên sắc hồng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, "Tôi chưa rửa tay, bẩn đấy!"

Vân Dật Bạch vẫn không nói gì như trước, một tay nắm lấy cổ tay của cô sau đó buông ngón tay cô ra, dùng sức kéo người vào trong ngực mình, nhân lúc cô kinh hô. Đôi môi mỏng phủ lên đôi môi đỏ mọng đang kinh hô của cô. Chặt chẽ hôn thật mạnh hút lấy cánh môi của cô.

Thi Tĩnh mở lớn hai mắt nhìn, nhìn khuôn mặt tuấn tú dần dần phóng đại trước mắt.

Đôi mắt đen lóe lên ý cười nhạt, không biết từ khi nào bàn tay anh đã buông cổ tay cô ra. Nhìn cô trừng lớn mắt, Vân Dật Bạch chậm rãi đưa tay che lên ánh mắt trừng lớn của cô.

Theo bản năng Thi Tĩnh khép mắt lại. Cảm nhận đôi môi anh vuốt ve của cô.

Không phải nụ hôn của dục vọng, đầu lưỡi Vân Dật Bạch chỉ nhẹ nhàng vẽ theo viền môi cô, hơi ngứa khiến cơ thể Thi Tĩnh run rẩy.

Cô cảm nhận được đầu lưỡi linh hoạt đang vẽ theo viền môi cô, mỗi một cái răng, như đang thưởng thức một món ăn ngon vậy.

Anh cũng không công thành chiếm đất, cứ vậy mà nhẹ nhàng hôn lại như có thứ gì đó khiêu khích trong lòng cô, khiến cô cảm thấy ngứa, cũng không thể giữ lấy! Cảm giác trống trải. Khiến cô muốn giữ lấy lại cảm thấy bất lực.

Đầu lưỡi anh như đang dụ dỗ cô. Thi Tĩnh bị mê hoặc, đầu lưỡi nhỏ nhắn cuốn theo đầu lưỡi của anh chậm rãi vào trong miệng anh, đầu lưỡi cô theo vào trong miệng anh hấp thụ lấy mùi hương của anh.

Như đạt được mục đích, khóe miệng Vân Dật Bạch lộ ra nụ cười nhẹ, một tay đặt sau lưng cô cách một lớp quần áo chậm rãi vuốt lên lưng cô. Sau đó chậm rãi đi đến bên cổ cô, thoáng một cái dùng sức, cả người cô liền nhào vào trong ngực anh. Ngón cái nhẹ nhàng vuốt lên động mạch trên cổ cô, trấn an trái tim đang đập hỗn loạn của cô.

Không biết từ khi nào, bàn tay kia của anh đã vứt bỏ chiếc chăn ngăn cách giữa hai người, bàn tay đặt ở cổ cô chậm rãi hạ xuống dưới, hai tay dùng sức đem người bế lên, chiếc chăn đắp trên người rơi xuống giường, bàn tay Vân Dật Bạch xuyên qua quần áo cô sờ lên làn da trắng mịn ở eo cô.

Ngón tay thô ráp chạm vào làn da tinh tế của cô, khiến toàn thân Thi Tĩnh run lên.

Ngón tay thô ráp chậm rãi di chuyển trên bụng cô. Cơ thể Thi Tĩnh càng thêm run run như lá rụng! Cô ưm một tiếng, đôi môi bị che kín phát ra tiếng ngâm khẽ bị Vân Dật Bạch nuốt lại trong miệng.

Vùng vẫy kháng nghị vài cái, cơ thể nhỏ bé và yếu ớt ở dưới cơ thể anh nhẹ lay động.

Bàn tay dày rộng sờ sờ lên bụng cô trấn an. Thi Tĩnh mở đôi mắt còn đọng hơi nước nhìn không rời mắt vào Vân Dật Bạch trước mặt.

Buông đôi môi của cô bị mình tàn sát bừa bãi, Vân Dật Bạch hơi bứt ra, cánh tay nhẹ nhàng đi vào cơ thể cô, một tay nắm lấy bàn tay cô để bàn tay hai người úp vào nhau, nhìn nhau không rời mắt.

Vào giây phút này, Thi Tĩnh cảm thấy mình đang thất thần trong đôi mắt anh. Mắt thấy anh hơi hơi nhổm dậy, sau đó giữ lấy cơ thể cô. Cơ thể cường tráng rắn chắc cố ý ma sát thân thể mềm mại của cô, động tác này khiến cơ thể cô kịch liệt run rẩy.

Như là một trò đùa anh tà mị nở nụ cười, đưa tay nắm lấy hai tay cô giơ lên quá đỉnh đầu, sau đó nhìn theo ánh mắt cô mà chậm rãi cúi đầu. Hơi thở ấm áp phả lên cổ cô. Sau đó cô cảm nhận được một chiếc lưỡi nhẵn mịn liếm lên cổ cô. Khẽ run lên, hô hấp của cô trở nên dồn dập.

Sau đó, cô cảm nhận được anh há mồm cắn lên xương quai xanh của cô, mút thật sâu, hơi hơi đau cùng âm thanh khiến người ta đỏ mặt, sau đó cô nhìn thấy ánh mắt anh.

Đôi mắt đen của Vân Dật Bạch hung hăng nhìn vào cơ thể Thi Tĩnh. Trên xương quai xanh của cô, bị chính mình hung hăng lưu lại một vết, bất quá bị đống quần áo có cũng như không che mất. Đôi mắt đen híp lại, anh lại cúi đầu lần nữa, dưới con mắt kinh ngạc của Thi Tĩnh, há mồm cắn lên phần áo trước ngực cô.

Để cho tiện Thi Tĩnh đều mặc quần bò áo sơ mi. Hiện tại áo sơ mi của cô lại trở thành hứng thú của anh. Cô thấy Vân Dật Bạch cúi đầu cắn lên mỗi một chiếc cúc trên áo sơ mi của mình, bởi vì đôi tay bị anh chế ngự trên đỉnh đầu, hô hấp của Thi Tĩnh trở nên dồn dập.

Hô hấp dồn dập khiến bộ ngực trở thành một cảnh đẹp. Chỉ thấy cằm Vân Dật Bạch căng cứng.

"Cô đang dụ dỗ tôi!" Anh lên án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.