Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 152: Vật đổi sao dời



Bước ra khỏi tòa án, Vân Dật Bạch ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, cơn gió lạnh thổi đến trên mặt anh, anh hơi mím môi, giữ chặt chiếc áo khoác trên người đứng yên bất động.

Sau khi làm nhân chứng không biết từ khi nào Văn Thiếu Giác đã đứng sau lưng anh lẳng lặng mở miệng, "Cậu có thể đi tìm Thi Tĩnh!"

Thân hình đứng thẳng hơi giật mình, thật lâu sau Vân Dật Bạch mới lên tiếng, "Tớ không biết cô ấy ở đâu!"

Lúc trước khi Tông Chính đưa cô ấy rời đi anh đã từng nói, không cần nói cho anh biết chỗ ở. Bởi vậy, bây giờ cho dù anh muốn đi tìm cô, cũng không biết chỗ nào.

Đưa tay vỗ vỗ bả vai Vân Dật Bạch, Văn Thiếu Giác trầm giọng mở miệng, "Tất cả đều đã kết thúc!"

Vân Dật Bạch cười cười, "Đúng vậy, đã kết thúc!" Rốt cuộc tất cả cũng đã kết thúc!

"Chỗ mẹ cậu chỉ cần nộp tiền phạt thì sẽ không còn chuyện gì!" Văn Thiếu Giác nói. Đây là trừng phạt vì năm đó bà biết chuyện mà không báo, vì Vân Dật Bạch không định khởi tố, giờ chỉ cần nộp tiền phạt là được!

"Tớ biết!" Anh không đi, cũng vì đang chờ mẹ!

Cứ gặp như vậy anh cũng không biết nên nói gì. Văn Thiếu Giác mím môi cười lặng lẽ rời khỏi.

Bác Hoàng đưa mẹ Vân đến dừng xe lại, Vân Dật Bạch lặng lẽ lên xe. Trước sau đều không mở miệng nói một câu.

Mẹ Vân lẳng lặng nhìn Vân Dật Bạch, vài lần muốn nói lại thôi cuối cùng chỉ có thể trầm mặc…

Vân Dật Bạch chưa định về nhà, anh để xe đưa đến trước cửa công ty rồi dừng lại. Chỉ nói một câu đưa phu nhân về nhà cũng không quay đầu lại.

Khi xe khởi động, bên trong truyền đến từng tiếng khóc thầm. Bác Hoàng lặng lẽ thở dài lại không biết nên khuyên điều gì!

Ba tháng sau, mẹ Vân một mình rời khỏi thành phố này, chọn một thành phố thích hợp ở nước ngoài ở lại để dưỡng lão. Mà khi nghe được tin này Vân Dật Bạch cũng không có chút ý kiến gì. Chấp nhận sự thật này, từ đó về sau, không còn ai nhắc đến chuyện này nữa.

Thời gian thoáng cái đã năm năm.

Thành tựu của Vân thị trong tay Vân Dật Bạch tăng lên mỗi năm. Hiện giờ Vân thị không còn giao thiệp trong phạm vi nhỏ, còn cả một phần thị trường quảng cáo cũng trong phạm vi của Vân thị, mà địa vị xã hội của Vân Dật Bạch cũng không ngừng tăng. Giờ đã trở thành người đàn ông vàng độc thân khiến các tiểu thư danh gia người sau tiếp người trước muốn được lấy.

Thế nhưng lại không hề có chút tin đồn nào về chuyện giữa Vân Dật Bạch và phụ nữ được truyền ra. Điều này cũng trở thành một trong những bí ẩn mà giới truyền thông tranh nhau muốn có được đáp án trước.

"Thiếu Dương, lên đây một lát!" Vân Dật Bạch nhấn điện thoại nội bộ gọi Lăng Thiếu Dương.

Một lát sau, Lăng Thiếu Dương cầm mấy phong thư huýt sáo đẩy cửa vào, "Chuyện gì?"

Vân Dật Bạch nâng mi nói, "Không phải đã nói không được huýt sáo trong công ty sao?"

Lăng Thiếu Dương mím mím môi, "Được rồi!" Ai bảo tâm tình của anh đang tốt cơ chứ.

Về phần vì sao lại tốt, đương nhiên là có liên quan đến Thẩm Lạc Du!

"Gọi tớ lên đây có chuyện gì à?!" Lăng Thiếu Dương cười hì hì nói. Người gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái thôi!

"Tối nay là đại thọ bảy mươi của tổng giám đốc Bách Dương, thiệp mời ở trong này, cậu đi thay tớ đi!" Vân Dật Bạch tiện tay ném ra một tấm thiệp mời.

"Sao lại là tớ?" Lăng Thiếu Dương oa oa kêu lớn, "Người ta mời cậu mà!"

"Tớ không rảnh!" Vân Dật Bạch từ chối không chút nghĩ ngợi, "Cậu có thể đưa Thẩm tiểu thư của cậu đi cùng, chi phí sẽ do công ty trả!"

Nghe vậy, mắt Lăng Thiếu Dương lóe sáng "Có thể sao?"

"Ừ! Trên tay cậu cầm gì vậy?"Vân Dật Bạch nhìn đống thư trên tay cậu ta, "Của tớ à?" Anh hỏi.

Lăng Thiếu Dương cúi đầu nhìn nhìn, "Ừ, đúng rồi! Đều là của cậu! Các cô nàng quản lý đã vất vả nhờ tớ mang lên."

Vân Dật Bạch đưa tay nhận lấy, "Không còn việc gì. Cậu đi xuống đi!" Anh vẫy vẫy tay tỏ vẻ không tiễn. Lăng Thiếu Dương cũng không nói gì, cười hì hì xoay người rời đi.

Bỏ qua đống văn kiện đang xem dở, Vân Dật Bạch quyết định cho mình một thời gian thư giãn, anh chậm rãi mở thư, đọc một phong rồi một phong!

Khi nhìn đến phong thư cuối cùng, ngón tay anh khẽ run, giây tiếp theo tờ giấy theo kẽ ngón tay rơi xuống, chậm rãi bay xuống trên sàn nhà!

Mà anh, thật lâu vẫn chưa định thần lại! Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện cả người anh đều đang run run! Trong nháy mắt lại như không có chuyện gì cả!

... .....

Trong một căn nhà ấm áp, trong một căn phòng không lớn có hai người, hai người lúc này, chính xác mà nói phải là một người đàn ông và một người phụ nữ. Bất quá, lúc này đang tức giận nhìn người đàn ông.

,

"Thi Thánh Thần, mẹ cảnh cáo con, nếu con còn tự tiện lật xem đồ của mẹ, mẹ sẽ..."

"Mẹ định làm gì?" Giọng nói của người đàn ông có phần trẻ con, hơn nữa trong giọng nói lại có phần hờ hững.

"Thi Thánh Thần, con đừng có mà dùng cái giọng điệu đó nói với mẹ." Người phụ nữ nổi giận, tiến lên nhéo tai người đàn ông. À, không, là tai của một cậu nhóc.

Cậu nhóc, Thi Thánh Thần nhìn người phụ nữ đang tức giận trước mặt, hết cách người phụ nữ này là mẹ của cậu. Cho dù cậu không muốn thừa nhận thì cũng chẳng còn cách nào.

Ngay lúc này, một người đàn ông bước vào phòng, người đàn ông đầu tiên là sờ sờ lên đầu cậu nhóc, sau đó chuyển sang nhìn người phụ nữ trong phòng, "Em lại làm sao vậy?" Anh nhìn người phụ nữ vẻ cưng chiều.

Nhìn đến người đàn ông, người phụ nữ hai tay chống hông xoay người đi không thèm nhắc lại.

Người đàn ông bất đắc dĩ ngồi xuống nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ nhỏ nhắn của cậu bé, đáng tiếc khuôn mặt nhỏ nhắn này lại không hề cười. "Thi tiên sinh, tự con nói đi." Anh đau đầu nhìn cậu nhóc và người phụ nữ, hai người kia không một ai, không một việc gì có thể làm cho.

Cậu nhóc nhún nhún vai, cậu nhìn người đàn ông là bố cậu ở trước mặt, "Chú đi mà hỏi người phụ nữ đó ấy." Thản nhiên đẩy tay anh ra, Thi Thánh Thần cũng không cần tình cảm của người đàn ông này.

Cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng là người này nuôi lớn cậu, nhưng cậu lại không có hảo cảm mấy!

Người đàn ông cũng chính là Tông Chính đứng lên, ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ, "Thi Tĩnh, nói đi, sao lại thế này?" Sự thay đổi của năm năm cũng không để lại chút dấu vết nào trên khuôn mặt Tông Chính, ngược lại thoạt nhìn anh càng có thêm hương vị đàn ông.

"Không có chuyện gì!" Tiểu tử thối, trong lòng Thi Tĩnh tràn đầy tức giận đã sớm rời khỏi phòng của tên nhóc, lửa giận trong lòng cô không những không giảm đi mà càng mãnh liệt hơn.

Thời gian năm năm, năm năm biến cô từ một người phụ nữ trở thành một người mẹ. Tuy rằng cô vẫn chưa thể đủ tư cách với chức vị này.

Đối với chuyện khó giải quyết giữa hai mẹ con này, Tông Chính gãi gãi đầu, "Nó làm chuyện gì khiến em tức giận à?" Hỏi không được đành phải quan sát theo góc độ khác vậy.

Nói đến chuyện này, lửa giận của Thi Tĩnh lại tăng lên, cô cầm lấy còng tay cô vẫn luôn mang theo trên người, "Tên nhóc này động đến đồ của em."

Chính Thi Tĩnh cũng không nghĩ đến, cuối cùng mình lại trở thành một cảnh sát, đương nhiên đó cũng là nhờ sự hướng dẫn của Tông Chính.

Chỉ vậy sao?

Tông Chính thấy thật hết cách với hai người này. Một người mẹ không ra mẹ, một người lại chẳng giống như con. Người nào không biết còn nghĩ là do người giúp việc lén giấu đi, làm hại anh phải bồi thường không ít tiền. Tên nhóc kia lấy đồ trên tay cô cũng rất bình thường. Ai, đột nhiên anh cảm thấy mình già đi rất nhiều.

"Anh nói vậy có thể không giận không. Đó là đồ của em, thế nhưng tên nhóc đó lại nói đó là đồ chơi của nó. Đừng có đùa, nhà ai lại có đồ chơi như vậy?" Trong lòng Thi Tĩnh tràn đầy tức giận, nắm lấy tay Tông Chính, vẻ mặt tức giận nói.

Còn có nhà anh. Tên nhóc kia không hề nói sai, trước đây anh từng đùa với nó rằng đó là đồ chơi, hơn nữa còn ngay trước mặt người phụ nữ mà đưa cho cậu con trai.

Tông Chính biết nếu lúc này nói cho cô biết suy nghĩ của mình cũng sẽ bị mắng. Anh liền đứng lên không nói gì sải bước ra khỏi phòng. Để lại Thi Tĩnh với vẻ mặt hoang mang.

"Anh muốn đi trút giận thay em phải không?" Cô đứng lên đi theo sau Tông Chính.

Tông Chính xoay người lại đặt hai tay lên bả vai cô đẩy người đến bên sofa, sau đó lặng lẽ đứng dậy rời đi. Anh không nói gì, đứa nhỏ thế nào người mẹ cũng như thế, trời ạ!

Ra khỏi phòng nhìn thấy Thi Thánh Thần đứng trước cửa phòng mình thờ ơ nhìn về phòng của mẹ, cậu lạnh nhạt mở miệng, "Chú Tông."

Tông Chính dừng bước, "Con biết?" Rõ ràng trên danh nghĩa tên nhóc này là con của anh.

"Cháu biết. Hơn nữa mẹ không thích chú." Cái gì cậu cũng đều nhìn ra, tuy rằng chính cậu cũng thấy lạ vì sao mỗi người trong nhà này đều có tính cách riêng, cậu cảm thấy những người này rất nhàm chán.

Tên nhóc này có cần phải nói trực tiếp ra như vậy hay không?

Thật không biết rốt cuộc tên nhóc này giống ai? Tông Chính vuốt lên mặt, sự thờ ơ của anh mấy năm qua sớm đã tiêu tan theo sự trưởng thành của tên nhóc.

"Con muốn nói gì với chú?"

"Chú không phải bố cháu. Mẹ không phải là của chú." Mắt lạnh nhìn anh, "Cháu biết bố là ai." Cậu sớm đã điều tra. Chẳng qua không nói cho mẹ mà thôi.

Vẻ mặt Tông Chính ngẩn ra, "Cháu biết đó là ai sao?" Anh giữ lấy Thi Thánh Thần. Sao thằng bé có thể biết?

Thi Thánh Thần thản nhiên nhìn anh, "Không liên quan đến chú."

"Nhóc con cháu..."

"Cháu nói, không liên quan đến chú." Thi Thánh Thần tỏ vẻ người lớn đẩy bàn tay của anh ra, "Chú đừng lợi dụng mẹ"

Tông Chính kinh hãi phát hiện tâm tư của mình lại bị một đứa trẻ nhìn thấu. Anh chậm rãi buông tay Thi Thánh Thần ra, Thi Thánh Thần nhìn anh, "Tên cháu là Thi Thánh Thần mục dích cũng là để nói cho chú, cháu và chú không có quan hệ gì." Nói xong câu đó, cậu xoay người đi vào phòng.

Anh sửng sốt, một đứa nhỏ mà lại có thể nhìn thấu tâm tư anh đã che dấu năm năm.

Đúng vậy, Vân Dật Bạch để anh đưa Thi Tĩnh đi. Cũng nói cho anh biết vì sao khi gặp Thi Tĩnh lại có cảm giác quen thuộc khó hiểu, trái tim của anh lại yêu cô mãnh liệt đến vậy.

Biết rõ không nên, anh vẫn cứ kiên trì, anh cho rằng chỉ cần anh có lòng thì cô sẽ nhìn thấy!

Nhưng lại không như vậy, đứa bé được sinh ra. Mặc dù trên danh nghĩa, là con trai của anh, nhưng cô lại kiên trì để đứa bé theo họ của cô.

Cô nói, nếu có một ngày anh nhận ra anh yêu ai đó. Vậy đứa bé cũng sẽ không trở thành gánh nặng của anh!

Anh đã rất nhiều lần nói suy nghĩ trong lòng, không thể nào có người đó. Mà cô lại luôn cười, chẳng nói gì cả!

Cho dù Thi Tĩnh chưa từng đề cập đến, anh cũng biết, năm năm qua, cô chưa bao giờ quên Vân Dật Bạch. Bởi vì, khuôn mặt đó của Thi Thánh Thần cũng đủ để mỗi ngày cô đều nhớ đến.

Không ai biết, anh có một bí mật. Một bí mật chưa từng nói cho bất kỳ kẻ nào.

Có lẽ anh vẫn chờ, có lẽ, ngày nào đó cũng sẽ đến! 20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.