Thi Vĩnh Thành ở trong biết thự riêng đếm tiền nhất thời bị những người từ ngoài xông vào khiến cho hoảng sợ. Vội ôm chặt đống tiền vào lòng. Tức giận nhìn người vừa đến.
Một người suốt năm năm qua chưa hề gặp lại nay bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ông, Thi Vĩnh Thành nhất thời không kìm được run run đứng dậy.
Sau năm năm gặp lại Vân Dật Bạch, dường như cuộc sống an nhàn sung sướng suốt năm năm qua không thể khiến cho lá gan của ông to ra được, ngược lại lại càng nhỏ đi. Đối với Vân Dật Bạch, từ đáy lòng ông đều tràn ngập một loại cảm giác run sợ.
Đưa ông ta đến đây, ngoại trừ cấp cho ông ta một nơi ăn chốn nghỉ tử tế, Vân Dật Bạch cũng chưa hề cho ông ta một chút tiền nào. Cuộc sống an nhàn dưỡng già của ông như vậy cũng được coi là quá thoải mái, nhưng ông lại muốn được nếm thử cảm giác của kẻ có tiền, cuộc sống lại chịu sự quản chế của người khác, khiến ông có suy nghĩ muốn thoát ra.
Sự xuất hiện của con gái chính là cơ hội cho ông! Ông cũng nhanh chóng nắm bắt được cơ hội này. So với ở nước ngoài thì tiến hành việc này trong nước sẽ dễ dàng hơn.
Mắt thấy tiền dễ kiếm như vậy, tim ông lại bắt đầu rộn lên.
Cuộc sống thoải mái này kéo dài chưa lâu, thời điểm lại trông thấy Vân Dật Bạch khiến lòng ông trùng xuống, vội xốc lại tinh thần.
Theo phản xạ ông đứng dậy, run rẩy nói, "Tổng giám đốc, sao... sao cậu lại đến đây?"
Nói thật, Thi Vĩnh Thành không thấy lo lắng chút nào. Vân Dật Bạch không quan tâm đến ông, lại thấy sau đấy con gái còn có cháu ngoại nữa, ông liền hiểu rằng tên ngốc Vân Dật Bạch này sẽ không thoát khỏi tay ông. Chỉ cần ngày nào ông vẫn còn con gái, cậu ta nhất định sẽ không dám làm gì ông!
Vân Dật Bạch sải bước đi vào, ánh mắt không rời khỏi Thi Vĩnh Thành, anh bước nhanh đến lãnh nịnh nhìn ông ta, hai má ông ta có chút mập ra, thân thể cũng có vẻ đầy đặn hơn. Anh lạnh lùng châm biếm, "Xem ra dạo này ông sống khá là tốt?"
Từng lời lạnh lẽo khiến Thi Vĩnh Thành có chút kinh hãi, năm năm không gặp, không phải hôm nay cậu ta đến đây chỉ để xem xem ông sống thế nào chứ?!
Thi Vĩnh Thành không cho là vậy, ông biết Vân Dật Bạch đến đây nhất định còn có mục đích khác!
Ông cười cười nói, "Ha ha!"
Vân Dật Bạch cũng không thèm để ý, tìm một chỗ ngồi xuống, vắt chéo hai chân lạnh lùng nhìn Thi Vĩnh Thành, trước mặt anh người kia không dám ngồi xuống, chỉ có thể đứng yên đấy.
Trầm mặc một lúc lâu, Vân Dật Bạch trầm giọng nói, "Thi Vĩnh Thành, ông muốn tự nói, hay là để tôi tự điều tra?"
Trong lòng nảy lên, Thi Vĩnh Thành run run, sắc mặt không đổi nói, "Tổng giám đốc đang nói gì, tôi thực không hiểu!"
Vân Dật Bạch lạnh lùng đưa mắt nhìn lướt qua đống tiền trong phòng, nhếch nhếch khóe môi như cười như không, "Không hiểu?!" Ánh mắt anh như đang suy tính điều gì.
Trong lòng Thi Vĩnh Thành trùng xuống, "Tổng giám đốc, cái này..."
"Ông đã làm gì Thi Tĩnh? Đã làm gì tiểu Thần? Còn cần tôi phải nhắc lại từng cái từng cái cho ông nghe nữa sao?" Vân Dật Bạch cười lạnh, "Ông muốn tự nói? Hay là đợi đến khi tôi tự điều tra ra mọi việc rồi đến tìm ông?" Anh muốn cho ông ta cơ hội để lựa chọn!
"Tổng giám đốc..."
"Không nói đúng không?! Được lắm!" Vân Dật Bạch lạnh lùng gõ gõ mặt bàn, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng lôi lôi kéo kéo, một lát sau, mấy người đàn ông lôi theo hai người từ ngoài vào.
Khi Thi Vĩnh Thành nhìn thấy hai người được lôi đến, nét mặt già nua có chút biến đổi, cả người nhất thời mềm nhũn.
Hai người bị ép quỳ gối trước mặt Vân Dật Bạch, anh nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, chỉ miễn cưỡng nâng mắt nhìn Thi Vĩnh Thành, "Có nói hay không?" Anh vẫn muốn cho ông một cơ hội!
Thi Vĩnh Thành mím mím môi không nói.
Vân Dật Bạch cười càng thêm ghê rợn, thản nhiên đứng dậy lạnh lùng nhìn Thi Vĩnh Thành, anh bước đến trước mặt ông, "Thi Vĩnh Thành, giờ ông vẫn không hiểu sao?" Anh túm chặt áo ông ta, hung tợn đến gần, "Đấy là con gái ruột của ông, vậy mà ông lại đi lợi dụng cô ấy hết lần này đến lần khác sao? Thi Vĩnh Thành, mấy năm nay Thi Tĩnh bị ông lợi dụng chắc cũng không ít nhỉ?"
Sao cậu ta lại biết được?!
Thi Vĩnh Thành trừng lớn mắt, rõ ràng không hề có chút sơ hở nào, vậy sao cậu ta lại biết được?
"Ông rất khó hiểu đúng không?" Vân Dật Bạch lạnh lùng thả ông ra. Sau đó tiện tay xô Thi Vĩnh Thành, "Ông lợi dụng Thi Tĩnh, nghe ngóng mọi động tĩnh bên cô ấy, sau đó lợi dụng điểm này để kiếm tiền. Ba năm qua, chắc ông kiếm được không ít chứ?!"
Thi Vĩnh Thành sợ hãi nằm trên đất, "Sao cậu có thể..." Sao cậu có thể biết được mọi chuyện cơ chứ?! Việc này ông làm rất cẩn thận. Không thể có người phát hiện ra được!
Vân Dật Bạch không thèm để ý đến lão ta, hướng đến hai người đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng cười, "Tôi cho các cậu canh trừng ông ta, các cậu làm việc cũng không tồi, ngày nào cũng báo cáo lại mọi chuyện đầy đủ, vậy mà cũng có thể khiến tôi không chút bận tâm đến! Xem ra, các cậu vẫn cần được giáo huấn lại cẩn thận?"
Hai người đàn ông quỳ trên mặt đất cúi đầu không nói.
Vân Dật Bạch thấy vậy không nhịn được vung chân đá một đá lên vai người nọ, “Vài năm nay các cậu được sống an nhàn, lá gan giờ cũng lớn nhỉ?"
Người đàn ông bị đá vẫn không lên tiếng lại tiếp tục quỳ xuống, mà cảnh này rơi vào tầm mắt Thi Vĩnh Thành. Ông ít nhiều cũng hiểu, Vân Dật Bạch làm vậy là để cho ông xem.
Cậu không dám làm gì ông, Thi Vĩnh Thành vẫn cho là vậy.
Thế nhưng, ông sai rồi!
Ngay sau đấy, ánh mắt Vân Dật Bạch ý bảo thuộc hạ giữ chặt lấy Thi Vĩnh Thành. Người đàn ông đấy túm chặt Thi Vĩnh Thành, đè chặt Thi Vĩnh Thành lên bàn, mở rộng bàn tay Thi Vĩnh Thành ra, sau đấy một con dao gọt hoa quả xuất hiện trước mắt ông.
Nhất thời trong lòng Thi Vĩnh Thành kinh động, lập tức hét to, "Vân Dật Bạch, cậu sẽ không làm vậy với tôi chứ? Tiểu Tĩnh sẽ không bỏ mặc tôi đâu!"
"Thi Tĩnh thì liên quan gì đến tôi?" Vân Dật Bạch cười lạnh, "Không phải ông đã gặp mẹ con họ rồi sao? Chẳng lẽ ông không biết bọn họ sống ra sao?!"
"Không, cậu không thể! Cậu đã đồng ý với nó là sẽ chăm sóc cho tôi!"
"Cho nên ông không chút do dự lợi dụng cô ấy?" Vân Dật Bạch nắm chặt bàn tay, kiềm chế không đánh cho ông ta một trận!
"Tôi không có..." Thi Vĩnh Thành muốn giải thích. Lúc này đây Vân Dật Bạch không hề cho ông chút cơ hội nào.
Lạnh lùng phất phất tay, "Đưa đi!"
... ...
Đã ba ngày không gặp Vân Dật Bạch nay anh lại xuất hiện.
Điều này khiến cơn giận của Thi Tĩnh vừa nguôi ngoai lại trỗi dậy, theo bản năng cô ôm lấy con mình, điều này khiến hai người một lớn một nhỏ cảm thấy khó hiểu.
Hết cách, Vân Vật Bạch đành bắt Lăng Thiếu Dương đưa Thẩm Lạc Du đến.
Sau năm năm mối quan hệ giữa Lăng Thiếu Dương và Thẩm Lạc Du vẫn căng thẳng như trước, nhưng cũng có thể thấy được giữa họ đã có chút tiến triển. Trước đó biết Thi Tĩnh trở về nhưng lại vì nhiều nguyên nhân khác nên vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, lúc này đây nếu không phải do Vân Dật Bạch cưỡng ép, không biết còn có thể gặp lại người chị em này nữa không.
Đột nhiên nhìn thấy Thẩm Lạc Du khiến lòng Thi Tĩnh dần thả lỏng, vài năm rồi không gặp nay được nói chuyện cùng Thẩm Lạc Du khiến lòng cô thấy vui hơn. Nhất thời cũng không còn nhớ đến chuyện con cái giữa cô và Vân Dật Bạch.
Sau khi Thẩm Lạc Du về, lúc này Vân Dật Bạch mới thấy được vẻ mặt Thi Tĩnh dần thả lỏng.
Thi Tĩnh nghi hoặc ngẩng đầu, gần như lúc đấy cả người Thi Tĩnh từ trên ghế đứng bật dậy!
"Anh!" Vẻ mặt cô giống như trông thấy khủng long vậy. "Anh vào đây bằng cách nào?"
Cô vội chạy ra ngoài nhìn ngó xung quanh, không khỏi có chút tức giận, đây là nhà anh ta. Chuyện này...
"Anh không thể đến đây được sao? Đây là nhà anh!" Bộ dạng Vân Dật Bạch dương dương tự đắc, khóe môi khẽ nhếch khiến người khác khó nắm bắt. "Mẹ của con anh, anh đến thăm, không được sao?"
Tầm mắt anh nhanh chóng rơi trên chiếc áo ôm sát lấy cơ thể cô, ánh mắt càng thêm nóng bỏng, anh đột nhiên cảm thấy rất ghen tị với người bạn được ở cạnh cô mấy năm qua.
"Đủ rồi, anh đừng có nói bừa." Thi Tĩnh la lên. Trên mặt bất giác ửng hồng.
Thi Tĩnh vén vén sợi tóc rũ xuống. Thấy vậy anh không nhịn được khẽ mỉm cười, mang theo tà khí đến gần cô.
"Đừng có qua đây!" Thi Tĩnh vội lùi lại phía sau, nhưng cô lại bị anh bức đến góc tường, rốt cuộc không còn đường để lùi nữa.
“Vân Dật Bạch, tôi kêu anh không được qua đây, sao anh không chịu buông tha cho tôi? Sao lại đến tìm tôi chứ?"
"Anh không ép em, anh chỉ mong cả nhà có thể đoàn tụ." Toàn thân anh mang theo chút ngạo mạn, lời nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng lại không cho người khác được cự tuyệt. "Anh biết em yêu anh, nếu không em sẽ không sinh con cho anh, Thi Tĩnh, theo anh về nhà đi!"
"Tôi không thích anh! Không thích! Không thích!" Giống như để nói cho bản thân nghe, Thi Tĩnh tức giận hét lên. "Vân Dật Bạch, từ trước đến giờ tôi vốn không yêu anh! Anh không đi đúng không? Được, anh không đi thì tôi đi!"
Không có đường lùi, cô đánh liều nhân lúc Vân Dật Bạch không để ý đẩy anh ra chạy về phía cửa.
Nhanh chóng xoay mình, nhẹ kéo cô ôm lại, khiến cơ thể hai người dán vào nhau.
"Thi Tĩnh!" Anh thở dài, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô. "Em nóng lòng muốn nhào vào lòng anh vậy sao? Hãy tin anh, anh cũng như em luôn nhớ về quãng thời gian tốt đẹp ta từng có!"
Mọi thứ trong lòng cô bị anh phơi bày hết ra khiến đầu cô có chút hỗn loạn, được anh ôm chặt trong ngực khiến cô mặt đỏ tai hồng hét lên, "Đừng đụng đến tôi! Anh buông tay ra!" Hơi thở nam tính phả vào cần cổ cô, bên tai, một cảm giác kích thích tê dại truyền đến...
Sau đấy, anh cũng không hề có thêm bất kỳ hành động gì!
Sự phản kháng của cô không có chút tác dụng gì, ngược lại, anh lại to gan tựa lên cần cổ trắng nõn của cô, vừa lòng thở dài. "Em đẹp thật, thật khiến cho người khác phải khao khát!"
"Đừng đụng vào tôi! Bỏ tay ra!" Lời nói của cô bỗng khựng lại, bởi vì tay anh đã không an phận tiến vào trong áo cô, chậm rãi vuốt ve lưng cô...
"Thơm quá..." Anh tiến thêm một bước liếm lên vành tai mẫn cảm của cô, bàn tay tiến đến trước ngực cô, cách một lớp bra vuốt ve đôi bồng đào của cô.
"Anh... thật quá đáng!" Đè nén khát vọng trong người, cô muốn giữ lại chút tỉnh táo, muốn thoát khỏi tay anh, nhưng cô càng giãy dụa thì khoảng cách giữa hai người lại càng gần.
"Không nhớ cảm giác này sao?" Anh nhẹ hôn lên vành tai cô, lấy đầu lưỡi khiêu khích. Dụ dỗ cô, bàn tay rộng lớn thuận lợi tháo bỏ nút cài bra sau lưng cô, trước ngực cô chợt lạnh...
"Không!" Sắc mặt Thi Tĩnh tái nhợt muốn đưa tay che ngực lại bị anh ngang ngược đè lên tường, cả người áp sát lên tường. Hai tay cũng bị anh giữ chặt sau lưng, cả người mềm mại ưỡn thành hình cung dán sát vào người anh, anh lột áo cô ra, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào thân hình trắng noãn...
"A, đừng..." Cô đã không thể duy trì được chút lý trí, từng trận sóng tình bao phủ lấy cô.
"Anh không thể tin đây lại là một người phụ nữ đã từng sinh con." Hai mắt anh đỏ rực nhìn thân hình ửng hồng mê người, gầm nhẹ một tiếng sau đó hung hăng cắn mút.