Lửa giận chẳng những bị ngăn ở trong miệng, hơn nữa còn thêm vào một cây đuốc.
Vân Dật Bạch đẩy cửa phòng ra thấy không phải là cái hắn tưởng tượng Thi Tĩnh ngồi ở trên giường nghỉ ngơi trong bình yên. Mà là Thi Tĩnh vùi đầu ngã ở bờ giường. Càng làm cho chân mày hắn nhíu chặt chính là cô phơi bày bên ngoài cánh tay cùng mắt cá chân.
Trên cánh tay bị xước máu hiện đầy cả cánh tay nhỏ, những giọt máu đã kết vảy đọng ở trên cánh tay nhỏ không chịu rời đi. Mà mắt cá chân lộ ra cũng đã sưng lên, tất cả sưng hồng lên, giống như là huyết dịch của cả người toàn bộ tụ tập tại mắt cá chân, dáng vẻ đỏ bừng mới nhìn giống như mạch máu bị vỡ tung.
Mà sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, trắng bệch giống như một tờ giấy mỏng. Yếu ớt đến nỗi muốn chạm một cái, sẽ bể tan tành .
Trong lúc nhất thời, Vân Dật Bạch sững sờ tại chỗ .
Lão Hoàng theo hắn đi lên thấy Đại Thiếu Gia đứng ở cửa bất động tại chỗ mới tiến lên trước vừa nhìn, vừa nhìn đã không nhìn nổi rồi, ông cả kinh thất sắc tiến lên, "Thi tiểu thư!"
Một tiếng gào thét này của lão Hoàng khiến Vân Dật Bạch hoàn hồn, sải một bước nhìn lão Hoàng đem Thi Tĩnh dời đến trên giường. Sắc mặt hắn âm trầm lãnh nịnh tới trước nhìn Thi Tĩnh mất máu, "Đây là chuyện gì xảy ra?" 20' trước vẫn rất tốt, nháy mắt một cái, cô ta liền bị thương thành như vậy. Đây không phải là một cơ hội để cô ta cười nhạo mình sao?
"Thi tiểu thư mới vừa rồi hỏi tôi mượn thuốc đỏ, tôi cho là cô ấy chỉ là sứtđầu, không ngờ nghiêm trọng như thế!" Lão Hoàng vội vàng giải thích.
Vân Dật Bạch nhìn thuốc đỏ trên đất, lông mày nhíu chặt nhưng không có mở ra, ngược lại nhíu chặt hơn. Vết thương trên chân hắn có thể tưởng tượng là thời điểm đỡ mẹ nên bị thương, còn cánh tay? Máu kết vảy còn không có rửa đi, chứng minh là vừa mới bị thương. Chẳng lẽ thời điểm té lầu?
Người phụ nữ này thật sự là phiền toái!
Không kịp ngẫm nghĩ nguyên do trong này nữa, hắn liền bị lão Hoàng cắt đứt suy nghĩ.
Mỗi lần chạm thử, chân mày cô liền nhíu một cái, trong chốc lát này, đầu Thi Tĩnh đã đầy mồ hôi rịn. Thân thể cũng không cầm được run rẩy.
Nhìn thấy vậy, Vân Dật Bạch trong lòng biết phải đi bệnh viện. Sải một bước khom người ôm lấy Thi Tĩnh. Sức nặng trên cánh tay khiến cho hắn theo bản năng cứng lông mày, vừa quay đầu vừa phân phó lão Hoàng, "Bảo tài xế chuẩn bị xe, đi bệnh viện!"
"Vâng vâng vâng!" Lão Hoàng vội vàng gọi điện đi xuống.
Lúc Vân Dật Bạch ra cửa vừa lúc tài xế ngừng xe xong, hai má phình lên thoạt nhìn như mới vừa dùng cơm. Vội vàng sờ sờ khóe miệng, mở cửa xe mời người lên xe.
Bên trong xe, Vân Dật Bạch từ đầu đến cuối không có buông Thi Tĩnh ra ôm cánh tay, trừ ở trong phòng tắm ra, hắn chưa từng nghiêm túc dò xét cẩn thận qua Thi Tĩnh . Trước kia đi theo Dật Thanh xuất hiện, hắn cũng chỉ là nhìn lướt qua cô gái em trai thích, vậy mà hôm nay, mỗi lần thấy cô thì sẽ nhớ tới em trai, nên hắn căn bản sẽ không chú ý đến cô.
Đôi lông mi cong trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bởi vì đau mà vặn ở chung một chỗ, không có uổng phí khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì không có huyết sắc càng lộ vẻ tái nhợt. Liền đứng khuôn mặt nhỏ hơn tuổi cô lộ ra mấy phần hồn nhiên. Cô không đẹp, nhiều người phụ nữ còn đẹp hơn cô có rất nhiều, cô tuyệt đối không phải là người xuất chúng nhất . Nhưng là cả người tản ra hơi thở làm cho người ta không nhịn được đến gần. Ngay cả người Dật Thanh ấm áp như mặt trời cũng đến gần.
Thân thể đau đớn làm cho cô không nhịn được không ngừng run rẩy, xe lắc lư điên bắt tay làm đau vết thương trên chân, cơ thể của cô bắt đầu nóng lên mê sảng. Lo lắng ở trong ngực hắn lẩm bẩm .
Không kiềm hãm được khom người buộc chặt cánh tay để cho thân thể cô giữ vững bất động để tránh lắc lư, cũng là bởi vì động tác này, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được cô run rẩy, nghe được cô mê sảng.